Diệp Diệu Đông kéo giật dây câu, sợi dây câu trắng mảnh siết chặt lòng bàn tay anh, may mà anh luôn đeo găng tay, cũng không sợ dây câu siết vào thịt, nhưng theo sự giãy giụa của con cá ngừ nhỏ đó, dây trong tay anh càng nắm càng chặt, vẫn cứ siết vào thịt như thường.
Thu cá kiểu này, cũng chẳng khác gì câu tay.
"Cần cha giúp con không?"
Cha Diệp thấy anh kéo giật qua lại với con cá, nửa ngày vẫn chưa kéo cá đến gần, thỉnh thoảng lại nới lỏng dây trong lòng bàn tay, thả cá một chút, cũng nóng ruột, lo anh bị dây siết đau tay.
Diệp Diệu Đông nghiến răng ken két kéo: “Không cần, cha đứng bên cạnh đợi đi, cá to thế này đâu dễ thu, cũng sắp rồi, lát nữa sẽ thu nó lên, cha cầm chắc gậy, chuẩn bị lát nữa móc mang cá, cùng kéo lên."