Diệp Diệu Đông quăng bao tải lên lưng, chọn toàn đường nhỏ mà đi, thừa lúc không ai nhìn thấy, anh bước đi với dáng vẻ chẳng màng đến ai, miệng còn ngâm nga bài hát chẳng ra điệu.
Cũng chỉ có thể nhân lúc không có ai, anh mới dám ngông nghênh bước đi như vậy, chứ nếu bị người ta nhìn thấy thì ngượng lắm.
Nhưng sợ gì chứ, có thật sự xảy ra chuyện gì đâu.
Đi được một lúc, anh lại cảm thấy phía sau có bóng người, còn kéo dài đến mức anh nhìn thấy cả đầu người, lập tức khiến anh ngượng ngùng vội vàng thu tay thu chân lại, biến thành tư thế đi bộ bình thường, thần sắc cũng nghiêm túc hơn một chút.
Không còn vẻ trời già nhất, đất già nhì, tôi già ba nữa.