Lâm Tú Thanh vẫn luôn để ý nồi, thấy vung nồi lại bị bọt sôi đẩy lên, cũng biết lại có thể đổ ra rồi.
Cô bỏ mặc mọi người đang tán gẫu, lại cầm rổ tre tròn đi vớt tôm, Diệp Diệu Đông cũng cùng phụ giúp.
Mọi người ngồi tán gẫu cũng không nhìn suông, nhưng đợi hai nồi đều đổ lên mẹt tre mới dựng lên phơi xong, mọi người nhìn sân nhà họ, cũng chẳng còn chỗ trống mấy, họ đứng đó nói chuyện, cũng chỉ chiếm chỗ, nên cũng lục tục về nhà.
Chị dâu hai vẫn luôn không nỡ rời đi, sợ lỡ mất dịp khoe khoang, thấy mọi người đi hết, chị ta mới nắm nắm tiền trong túi, cười tươi rói kéo anh hai về nhà.
Sân lại được yên tĩnh, chỉ còn người nhà mình, hai đứa con trai sớm đã chạy mất dạng, còn bà cụ vẫn luôn đi theo trước sau trông chừng Diệp Tiểu Khê, sợ trời tối nó chạy lung tung, cũng sợ nó chạy qua chạy lại trong ngoài nhà, hai nồi trong ngoài vẫn đang đun.