Cha mẹ Diệp vẫn ở nhà anh, không rời đi đâu cả, cũng là để đợi anh, xem hôm nay anh có về được không.
Từ sáng sớm đợi đến tối, trong lòng rất thất vọng, nhưng vẫn nghĩ ngồi thêm một lúc nữa, sợ rằng lỡ như bỏ lỡ, anh về mà không gặp được.
Không ngờ họ đợi được thật, Đông Tử thật sự đã về.
Mọi người đều đứng ở cửa nhìn anh được các con vây quanh, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Về rồi là tốt, về rồi là tốt..."