“Đáng hận! Lý Mộc Dương đáng hận! Giang Tiểu Ngư đáng hận!”
“Ngươi thực sự không nghĩ ra ta là ai, không biết ta là ai, ngươi thậm chí còn không biết vì sao ta hận ngươi!”
“Ha ha ha ha!!! Ngươi là kẻ ích kỷ, vô tình và giả tạo!”
Trong giọng nói của nữ nhân, chứa đầy sự chế nhạo, tức giận và cơn điên loạn vô tận.
Ả ta cười lớn, tiếng cười điên loạn làm màng nhĩ của Lý Mộc Dương đau nhói.