Tựa như một làn gió nhàn nhã thổi đến vào buổi chiều yên tĩnh, thổi bay những trang sách trong sân, tiếng lật loạt xoạt vô cùng êm tai.
Lý Mộc Dương ngơ ngẩn, nhìn sân nhỏ nồng nặc mùi sách trước mắt, khó có thể tưởng tượng đây là động phủ của Mặc tiên tử.
Trong ấn tượng của hắn, Mặc tiên tử là người thẳng thắn, tính tình dũng mãnh với dáng vẻ “Lão nương ít đọc sách, không có văn hóa gì.”
Trong động phủ của một người như thế lại chứa đầy sách và tràn ngập mùi sách?
Lý Mộc Dương bước vào, trong sân đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử.