Sau một lúc im lặng, Nhiếp Ngữ Băng ôm cái hộp gỗ nhảy xuống: “Tiên nhân, cảm ơn người đã cứu mạng. Con phải đi đến trang viên Thu Diệp rồi…”
Cô bé định thực hiện nhiệm vụ chính tuyến.
Nhưng Lý Mộc Dương tất nhiên đi theo.
“Ta sẽ đi cùng ngươi.”
Nói rồi, Lý Mộc Dương liếc nhìn phía sau: “Mang chúng theo luôn đi, chặng đường tám mươi dặm, nói gần cũng không gần, xa cũng không xa.”