Lý Mộc Dương nhìn Bọ Ngựa Thúy Đao đang nuốt chửng những con thực tâm trùng trong sương mù, nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ, đần độn của nó, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.
Giống như nhìn thấy thú cưng đã nuôi dưỡng lâu năm, sau khi bị thất lạc rất lâu đột nhiên gặp lại trên phố.
Lý Mộc Dương không kìm được, lơ lửng tiến đến gần thân hình khổng lồ của Bọ Ngựa Thúy Đao, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu trơn bóng của nó.
"Ngươi đúng thật là... haizz..."
Bọ Ngựa Thúy Đao khác với Giảo Nguyệt Giao, nó không có linh trí.