"Hèn chi sư phụ ta nói trước mặt người thì tỏ vẻ thánh nhân, sau lưng người lại chịu tội... Nếu ngươi không nói, ai biết ngươi phải trả giá lớn như vậy?"
Ngu Tiểu Sương tự mình cảm thán, sẵn bày tỏ lòng kính phục.
Lý Mộc Dương cảm giác rõ ràng, sau khi Tâm Nguyệt Hồ nói xong, Sở Thanh Tuyết bên cạnh nắm tay hắn càng chặt.
"Cái này..." Lý Mộc Dương câm nín, nói: "Chỉ là cái giá phải trả lần này quá thảm khốc, những hóa thân trước mất đi thì thôi, không ảnh hưởng gì đến bản thể của ta."
Tuy rằng giả vờ đáng thương có thể tăng danh vọng, tăng hảo cảm, nhưng danh vọng của Lý Mộc Dương ở Thiên Nguyên đại lục đã chạm đỉnh, không cần phải nói dối để tạo dựng hình tượng.