Thậm chí đừng nói đi ngăn cản, bọn hắn còn phải mau chóng rời khỏi kinh thành thừa dịp bọn quái vật đó vẫn còn ở xa.
Nếu không những quái vật đó đuổi giết tới, với giá trị vũ lực của đám người này, căn bản không có đường sống.
Lý Mộc Dương bảo Nhiếp Ngữ Băng thúc giục mọi người rời đi, vừa đánh vừa lui trong kinh thành yêu khí dày đặc.
Mà đám người nghĩa quân muốn cứu người nên đương nhiên họ đã chuẩn bị từ sớm và bố trí đường lui.
Mọi người vừa đi vừa dừng, sau khi giết đến một con hẻm tối tăm, trực tiếp nhảy thẳng vào đường hầm đã đào sẵn trong ngõ.