Nghĩ đến đây, Lý Mộc Dương nhìn muội muội mình đang ăn uống như một người bị bỏ đói lâu ngày, cảm thấy có chút tò mò.
“...Nguyệt Thiền, ngươi bị bỏ đói lâu rồi à? Sao lại đói đến mức này?”
Giống như một nạn dân bị đói mấy chục ngày không ăn gì.
Mặc dù Nguyệt Thiền trước mặt hắn luôn hoạt bát, tự nhiên, nhưng hiếm khi thấy nàng ấy như hôm nay, ăn lấy ăn để không quan tâm đến hình tượng.
Lý Mộc Dương nhìn với ánh mắt tò mò.