Pho tượng đá này to lớn sừng sững, cũng là thứ còn lại cuối cùng.
Khoảnh khắc pho tượng đá vỡ nát, ánh sáng rực rỡ đầy trời hóa thành linh dịch màu trắng sữa, không ngừng chảy vào thân thể Chỉ Vi.
Thân thể Chỉ Vi đã sớm khôi phục, tựa như người thật, điên cuồng hấp thu luồng linh dịch khổng lồ này.
Đôi mắt nàng khẽ lay động.
Non sông trời đất, nhật nguyệt tinh tú, đại đạo luân chuyển… Giờ khắc này, Lý Mộc Dương dường như nhìn thấy toàn bộ tinh cầu trong mắt Chỉ Vi, lại phảng phất thấy con đường ngộ đạo của một vị chân tiên.