"Hứa Ứng dần dần tỉnh lại, lúc mở mắt ra Bồng Lai tiên cảnh đã là ban đêm, sắc trời bên ngoài đã tối.
Trong Bồng Hồ điện vẫn sáng rực, bên ngoài lại là đêm đen như mực.
Chẳng biết từ lúc nào bầu trời đã đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách vang lên, nước mưa chảy theo mái hiên Bồng Hồ điện đổ xuống. Hứa Ứng mượn ánh sáng trong điện quan sát, chỉ thấy nước mưa rơi xuống đất, mỗi giọt mưa tan thành bọt nước.
“Hứa công tử suy nghĩ gì vậy?” Sương mù chậm rãi nhạt dần, gương mặt Thần bà xuất hiện trong làn khói, gương mặt thường thường được làn sương mù yểm trợ, thần bí như cổ thần.
Trong lòng Hứa Ứng, Thần bà thâm sâu khôn lường, là tồn tại có thể sánh vai với Bắc Âm, Đông Nhạc, thậm chí còn hơn!