Chiếc thuyền đó là một thành thị di động, lái vào hải dương mênh mông vô bờ, ra biển tìm kiếm tiên sơn.
Đối với chặng đường đó, Hứa Ứng có những ký ức không muốn nhớ tới.
Quãng đường đó đầy lục đục đấu đá lẫn nhau, ba ngàn đồng nam đồng nữ tới từ các môn phái khác biệt, chém giết nội đấu không ngừng, thậm chí cuối cùng Hứa Ứng cũng ám toán Từ Phúc, để Từ Phúc lại trên Phương Trượng tiên sơn, bản thân rời khỏi.
“Lâm các chủ, có thể mượn chiếc thuyền này của ngươi để ra biển tìm kiếm Bồng Lai tiên cảnh không?” Hứa Ứng dò hỏi.
Lâm Thiên Hoa thoáng chần chừ rồi cắn răng nói: “Hứa huynh truyền tổ pháp cho ta, có ơn với luyện khí sĩ trong khắp thiên hạ, lại là hảo hữu với Thất gia ngài chuông. Thất gia và ngài chung chí tình chí nghĩa, nếu ta nói không cho mượn thì cũng tự hổ thẹn! Huống chi ta cũng muốn tới Bồng Lai tiên cảnh một chuyến!”