Nếp nhăn trên mặt dân trồng rau đầy tươi cười nói: “Có ai không muốn độ kiếp phi thăng, tiêu dao tự tại? Hứa công tử, ta lưu lạc trên thế gian này sẽ phải giết người ăn thịt, gieo rắc na pháp giả gặt hái thế nhân. Sao ngươi không mở lòng từ bi giúp ta độ kiếp? Một chút ý thiện của ngươi có thể cứu sống vô số con người.”
Hứa Ứng cười ha hả nói: “Có cần ta truyền tổ pháp thật sự cho ngươi không?”
Nông dân trồng rau cười hiền lành: “Hứa công tử, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cho dù ngươi truyền tổ pháp cho ta thật, ta có dám luyện không? Ta phải phế bỏ tu vi hiện tại mới có thể tu luyện tổ pháp. Khi đó ai cũng có thể gặt hái tiên dược trên người ta.”
Hắn cười khà khà nói: “Vì vậy, Hứa công tử cứ giúp ta vượt qua Thiên kiếp thì hơn. Hứa công tử, chắc ngươi cũng không muốn sinh linh đồ thán, có thêm người khác chết trong tay ta?”
Hứa Ứng mỉm cười nói: “Đương nhiên là không muốn.”