A Phúc ngốc nghếch ngậm cọng cỏ đuôi chó, hững hờ nói: “Cửu Nghi sơn vốn là tông môn của người ta. Chúng ta là kẻ ngoại lai.”
Phượng Tiên Nhi cười nói: “Bây giờ lại là tông môn của ta.”
Cửu Nghi Thái Hư động thiên, Thanh Bích ngồi trên một con cự thú viễn cổ, mấy ngày nay cô điều động tiên hỏa, thiêu đốt cảnh giới bản thân, đã luyện bỏ Nguyên Thần, đánh rơi cảnh giới.
Lúc này một hào quang phi thăng lưu chuyển trên bầu trời, hào quang chiếu rọi lên người thiếu nữ.
Thanh Bích ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong hào quang xuất hiện một thân hình tóc trắng phất phơ, đó là một tiên nhân, dáng vẻ trung niên mái tóc trắng phau, bờ vai rộng lớn, nhìn về phía Thanh Bích cười nói: “Ngươi tu luyện Hồ Thiên Vấn Tiên kinh của ta? Thái Hư động thiên này là đạo tràng của ta. Trong nhân gian này ta chỉ còn mình ngươi là đệ tử. Nếu đã tu luyện công pháp của ta, thế thì là truyền nhân của ta. Ta chính là Ngọc Hồ Chân Nhân...”