Hứa Ứng nghiêm túc đáp: “Tương Tương cô nương dung mạo thanh thú diễm lệ, đôi mắt như trăng sao, làn da trắng trẻo, tập trung tất cả vẻ đẹp của thế gian.”
Thương Ngô cười ha hả, vuốt râu nói: “Phẩm hạnh nữ nhi Tương Tương của ta thế nào?”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Tương Tương cô nương đối xử thân mật với mọi người, thông minh nhạy bén, không đem cái uy của Thiên thần ra đe dọa, chỉ có cái dịu dàng đáng yêu của Tương nữ, ở cạnh cô ấy như bên làn gió xuân ấm áp.”
Thương Ngô cười ha hả nói: “Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.”
Hứa Ứng thầm nghĩ: “Thần linh Thương Ngô có vẻ rất đắc ý về Sở Tương Tương, gặp ai cũng nhắc tới con gái của mình, may mà ta học được lời khen nữ nhân ở chỗ Thất gia.”