Hứa Ứng men theo sợi xích đi sâu vào trong vầng mặt trời lụi tàn, càng vào trong thì thấy tro tàn càng nhiều, ánh đỏ càng u tối.
Y phi hành một lúc lâu, chỉ cảm thấy càng đi sâu vào trong thì thiên địa đại đạo của nơi này càng dị thường, đã có thể ảnh hưởng tới bản thân mình.
Hứa Ứng đột nhiên dừng bước, giơ bàn tay lên, chỉ thấy một phần da thịt bồng bềnh bay đi, hóa thành một mảng tro tàn tiền giấy.
“Đại đạo quỷ dị của nơi này đã ảnh hưởng tới thân thể ta. Nếu tiếp tục đi về phía trước, tốc độ thân thể hóa tiền giấy sẽ càng lúc càng nhanh.”
Hứa Ứng không đi tiếp, thần thức lan tỏa, hóa thành âm thanh truyền sâu vào trong vầng mặt trời lụi tàn: “Đông Nhạc tiên sinh, lần này ta tới Côn Lôn, may mắn không làm lỡ sứ mệnh, mang Dao Trì tiên thủy về đây.”