Hứa Ứng cũng giật nảy mình, chỉ thấy trên bầu trời ánh sao xán lạn, như ngân hà chiếu rọi, đó là vô số Hàn Nha bay lượn trên không trung, lít nha lít nhít, đếm không xuể.
Lý Tiêu Khách tế ra Nguyên Thần, nâng Hứa Ứng lên, lập tức tăng tốc bay về phía trước.
Chỉ thấy ngân hà rực rỡ trên bầu trời, đám Hàn Nha tạo thành ngân hà vẫn bám theo bọn họ không tha.
Không bao lâu sau, Lý Tiêu Khách đã dẫn hắn chạy dọc trên đỉnh vực Thương Ngô, đi cả vạn dặm. Còn trên đầu bọn họ, vô số Hàn Nha bay lượn, như dải ngân hà uốn lượn hạ xuống cõi âm.
Từ đầu đến cuối Lý Tiêu Khách không cách nào cắt đuôi bọn chúng, trên trán đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Mau đưa Bất Tử tiên dược cho ta, ta ăn vào khôi phục thực lực trước đã, nếu không mọi người đều phải chết ở đây!”