Khương Tề nói: “Đại đa số mọi người cũng chỉ học tập công pháp và thần thông tổ truyền, dùng một đời người tu luyện công pháp tới Phi Thăng kỳ đã được mọi người khen là kỳ tài. Nhưng thật ra đại đa số mọi người chỉ là loại bình thường mà thôi. Nếu có thể khai sáng được một hai môn thần thông sẽ gọi là đại tông sư. A Ứng tiền bối, ngươi lĩnh ngộ Nguyên Dục Bát Âm, quan sát phù văn Thiên đạo, lĩnh ngộ thần thông Thiên đạo, lại nghiên cứu phù văn Thiên đạo, đã vượt qua đại đa số mọi người rồi.”
Hứa Ứng sắc mặt ảm đạm nói: “Nhưng những thứ đó đều là ta làm từ trước, từng lĩnh ngộ rồi, không thể gọi ta là tông sư được.”
Khương Tề thở dài: “Thế nhưng những thứ ngươi lĩnh ngộ là thành tự mà bao nhiêu người tốn cả đời cũng không đạt được?”
Hắn lắc đầu, gọi một vị luyện khí sĩ Đại Chu tới bố trí cho Hứa Ứng ở tạm trong Hạo Kinh, tiếp đó quay người rời khỏi.
Hứa Ứng ở lại, mỗi ngày có người thu xếp ăn uống sinh hoạt thường ngày, không cần tự vất vả, thấy khá hài lòng.