Người cầm roi quất cô chính là Thái bộc Công Dương Sách, nghe vậy lại nói: “Thiên Lý tỏa là chính ngươi thiết kế, ta không tin ngươi không để lại cửa sau.”
Lúc này Khương Tề đi tới nói với Công Dương Sách: “Cố nhân của Trúc Thiên công tới thăm, vị cố nhân này cực kỳ quan trọng, không thể lạnh nhạt. Trúc Thiên công, hôm nay tha tội cho ngươi.”
Trúc Thiền Thiền vui mừng thoát khỏi Thiên Lý tỏa, khôi phục tu vi, chạy thẳng ra ngoài thành, vừa cười vừa nói: “A Ứng, bảo bối của ta vẫn còn chứ?”
Công Dương Sách chỉ Thiên Lý tỏa dưới đất, lắp bắp nói: “Thái... Thái sư, ta nói không sai chứ? Cô ta còn tham ô cả vật liệu Bỉ Ngạn Thần Chu cơ mà!”
Khương Tề cũng rất đau đầu nói: “Thế ngươi làm gì được cô ta nào? Chặt đầu cô ta thì ai đi khôi phục Hạo Kinh? Huống chi tuy cô ta hơi tham lam một chút nhưng Bỉ Ngạn Thần Chu vẫn bay được tới Bỉ Ngạn, chưa từng có sơ suất gì. Đổi lại Thiên công khác tới tạo thuyền...”