Hắn đưa lưỡi liềm cho Tiết Doanh An, ra khỏi ruộng rau hẹ, lệnh cho mấy đệ tử trên bờ ruộng tới thu rau hẹ đã cắt xong, đưa lên núi giao cho nhà bếp.
Lý Tiêu Khách giơ tay mời, cười nói: “Hứa đạo hữu, học vấn về ăn rau hẹ rất cao thâm. Đầu tiên ngươi phải để ý ruộng của mình, tránh cho loại không có mắt nhắm tới rau hẹ nhà ngươi, cắt rau hẹ của ngươi.”
Hứa Ứng gật đầu vỗ tay nói: “Cho nên nhất định phải đánh dấu tốt một mẫu ba phần đất của mình! Đầu tiên đánh dấu lên ruộng rau của mình, nói cho người khác biệt đây là ruộng rau hẹ mình trồng, các ngươi không được động vào!”
Lý Tiêu Khách cười nói: “Nếu có người khác tới cướp, đầu tiên phải dùng ngôn ngữ khuyên bảo, khuyên không được mới có thể đánh. Dù sao thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cắt rau hẹ xong là có thể ăn. Ăn sống,giòn, cay, khi nuốt vào trong cổ họng còn giãy dụa, hương vị rất tươi.”
Cổ họng hắn nhấp nhô, có vẻ không chờ nổi: “Ăn chín càng tuyệt. Thi thoảng mới ăn sống một lần cho đã nghiền là được, đồ chín mới là chính đạo. Đầu tiên xin đề cử rau hẹ nướng.”