“Thực lực của hai người này mạnh thật, dị nhân bốn tay kia còn tránh được cả na thuật mới của ta.”
Hứa Ứng thầm kinh hãi, nói với Ngoan Thất: “Nhưng không tránh được hoàn toàn. Còn cô gái bốn tay cũng rất lợi hại, ta dùng đạo âm chữ Âm đánh chúng Kim Đan của cô ta nhưng vẫn không thể phá hủy Kim Đan. Hai người này đúng là cao minh. Thất gia, chúng ta không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ được.”
Ngoan Thất do dự một hồi, rất muốn nhắc nhở hắn, tu vi cảnh giới của hai dị nhân vừa rồi đều là Khấu Quan kỳ thứ hai, cao hơn y một cảnh giới.
Nhưng hắn lại lo Hứa Ứng kiêu ngạo tự mãn, bèn giữ chân tướng lại trong lòng, thầm nghĩ: “Hiếm khi A Ứng chủ động khiêm tốn, hay cứ để hắn khiêm tốn tiếp đi.”
Thương thế của Việt Hồng Chúc cũng rất nặng, đạo tượng bị phá hủy, Kim Đan đã gần như vỡ vụn, thương thế nguy hiểm tới tính mạng. Đạo tượng bị hủy còn có thể luyện lại, Kim Đan vỡ vụn thì ngay cả hồn phách cũng tan vỡ theo, cực kỳ nguy hiểm.