Hứa Ứng cầm quyển <>, nhìn theo Long Mã biến mất, một lúc lâu sau mới nói với Ngoan Thất: “Thất gia, nếu thời thượng cổ có Kiếm Tiên, chắc là người như Bạch Thu Tư.”
Ngoan Thất quấn bên ngoài miếu sơn thần, thân thể cao lớn nấp trong bóng tối, giọng nói rung rung: “Ơn tất đền, oán tất trả, nói tất tín, hứa tất làm. Lướt qua như sao băng, đêm mưa gió cáo từ, cũng hợp với hai chữ hiệp nghĩa.”
Quả chuông tức giận bất bình: “Loại nữ nhân như Lý Anh Châu thì không được! Nói không giữ lời!”
Hứa Ứng mở quyển <> đọc kỹ một lượt.
Chỉ thấy phương đông dần dần hiện lên sắc trắng, mặt trời mọc dần, đợi tới lúc y đọc xong quyển kinh thư này, sắc trời đã sáng tỏ.