Đao quang bị bẻ gãy, hai ngón tay của Hứa Ứng đan xen, gảy trên đoạn đao gãy. Thân thể nam tử trẻ tuổi kia chấn động mãnh liệt, không ngừng lui về phía sau, hóa giải lực lượng trong cái búng tay của y, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Ứng.
Hứa Ứng đang muốn hỏi lý do vì sao hắn xuất thủ, nam tử trẻ tuổi kia nói: "Hứa Ứng, ngươi quả xứng danh thiên tài! Có điều, hôm nay ta chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, qua một thời gian ngắn ta lại đến lĩnh giáo, phân cao thấp với ngươi!"
Hắn gào thét lao đi, chẳng bao lâu sau biến mất.
Hứa Ứng khẽ nhíu mày, nhìn về phía Âm Dương Đại Đạo Quân.
Sắc mặt Âm Dương Đại Đạo Quân ảm đạm, cắn răng nói: "Hứa Ứng, hôm nay ta rơi vào trong tay ngươi, xem ra thật sự là kiếp vận lâm đầu. Nhưng ngươi định dùng ta làm tế phẩm, ta sẽ không ngồi chờ chết, cho dù có chết cũng phải kéo ngươi lên đường!"