Thân thể hắn hùng vĩ, nhìn về xa xăm, ánh mắt âm trầm: “Tu sĩ chúng ta tu luyện chẳng phải vì trường sinh, vì tiêu dao à? Nhưng vì sao lại rơi vào kết cục như vậy, tay chân tương tàn, đồng loại ăn thịt nhau? Thanh Bích, thần tiên bất lão, ta suy nghĩ đã lâu, khởi nguồn gây ra bi kịch của chúng ta là gì?”
Hắn quay lại nhìn về phía hai người, trầm giọng nói: “Không phải đại ác nhân phá tan Thiên lôi, cũng không phải đại ma đầu lưu lại Thiên kiếp siêu cấp. Mà là Tiên giới tạo ra quy tắc Thiên đạo này, dùng quy tắc Thiên đạo này trói buộc cuộc đời chúng ta.”
Xiềng xích quanh người hắn chấn động loạt xoạt, như biểu lộ nội tâm khó lòng bình tĩnh của hắn.
“Vì sao lại có người bị ăn thịt? Vì sao có người lại ra tay với đồng môn, ra tay với vãn bối? Vì sao lại có những thảm kịch đó?”
Chủ nhân Nê Hoàn cung lắc đầu nói: “Xưa nay ta không thấy vẻ vang gì vì chuyện ăn thịt người, ngược lại cực kỳ hổ thẹn. Vì ta biết ta làm vậy là sai, ta hổ thẹn không dám gặp người khác. Trong lòng ta còn có chính đạo, không phải không biết thế nào là chính nghĩa.”