Khoảnh khắc sau mặt biển đã bị gió lốc từ đường bay của hắn cắt qua, hóa thành hai cơn sóng lớn dựng lên song song.
“Rầm!”
Hứa Ứng bám sát phía sau, xé gió lướt qua.
Hoàng Thần vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Ứng càng lúc càng gần. Hắn thầm kinh hãi, liều mạng tăng tốc, nước biển thậm chí bị gió lốc cuốn sạch lên, để lộ đáy biển trơ trọi!
“Thế này là sao? Rõ ràng hắn bắt chước phù văn Thiên đạo của ta, vì sao tốc độ còn nhanh hơn ta? Chẳng lẽ phù văn Thiên đạo của ta là giả, hắn bắt chước mới là thật?” Hoàng Thần thầm kinh hãi.