Hứa Ứng lắc đầu nói: “Các ngươi chỉ cảm thấy rèn luyện sinh tử rất tốt nhưng lại quên những người mất mạng vì rèn luyện sinh tử.”
Thời Vũ Tình nghiêm nghị gật đầu tán thành.
Cô hái một số quả cây linh được đã chín, tiếp đãi đám người Hứa Ứng. Trong quá khứ đây đều là linh dược cực kỳ hiếm có, nhưng bây giờ lại bị coi như trái cây bình thường.
Hứa Ứng, Ngoan Thất và Kim Bất Di ăn uống no say, tiên thảo màu tím cũng cắm sợi rễ của mình vào linh quả, hấp thu toàn bộ linh quả, ăn tới no căng.
Tiên thảo màu tím nhìn về phía vườn thuốc vạn mẫu, bất giác nổi tà niệm, lại trúng mấy kiếm, đau tới mức ngã nhoài dưới đất, nghĩ còn không dám nghĩ, càng không nói tới chuyện làm.