Hứa Ứng nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy một thiếu nữ mặc y phục màu xanh nhạt đang đứng giữa không trung, sau lưng là một vầng trăng sáng, ánh trăng rực rỡ, xung quanh là vô số lưỡi phi kiếm lơ lửng giữa không trung.
Còn ở bên dưới là một ông lão tóc trắng, chỗ đỉnh đầu đã trọc lốc, có thể phản chiếu ánh sáng.
Nửa người dưới của ông lão lại là một con cóc ba chân, trên người mọc đầu cục thịt, tướng mạo hung ác nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trên không trung.
“Sau ba ngàn năm, ta tới tìm các ngươi, gây dựng lại Thục Sơn kiếm môn! Các tôn giả kiếm môn đang ở đâu?” Thiếu nữ kia đột nhiên cảm giác được, nhìn theo phía Hứa Ứng.
Hứa Ứng cẩn thận từng chút một đi ra, cười nói :”Cô nương, không phải ta cố ý quấy rầy mà là ta lạc đường, có thể nhờ cô nương chỉ giáo làm sao mới có thể đi tới cầu Nại Hà không?’