Dịch và biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Nói cách khác, quả chuông của Hỗn Độn Chủ dùng sức một người mà chống lại toàn bộ Đạo Minh, hơn nữa Đạo Minh không thể làm gì?" Hứa Ứng hấp háy mắt mấy cái.
Ôn Nam Huân trừng mắt nhìn y một cái, cười lạnh nói: "Điện chủ của Đạo Minh ta, phần nhiều là tồn tại ở tận cùng đại đạo, Minh chủ càng sâu không lường được, sao lại e ngại Hỗn Độn chung? Hứa đạo hữu, nếu ngươi không giữ mồm giữ miệng thì đừng có tới Đạo Minh, tới cũng chỉ toi công!"
Hứa Ứng cáo tội, vạn phần chân thành nói: "Ta là man di, không hiểu lễ nghĩa, kính xin Nam Huân cô nương thứ lỗi."