Dịch và biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Nguyên Vị Ương thấy sắc mặt Hứa Ứng có vẻ không vui bèn tiến lên nghênh đón, hạ giọng hỏi thăm.
Hứa Ứng nói: "Đạo Tịch Chân Quân nói, trên con đường Tịch Diệt đại đạo này, đạo của ta không cô độc, có người đồng hành với hắn. Đạo Tôn cũng nói, khi nhìn thấy thần nhân phía cuối đại đạo, liền sẽ ý thức được đạo của ta không cô độc, sớm đã có người đi phía trước ta. Có điều, đạo của ta không cô độc, sao mà gian nan đến thế? Thế gian này, lại không có ai đi trên con đường của ta!"
Nguyên Vị Ương nghe vậy trong lòng xúc động nói: "Ta cũng có loại cảm giác này. Trình độ của ta trên Hư Không càng ngày càng cao, trước kia ta còn có thể đi tìm Ngọc Hư Đạo Tổ, luận đạo với hắn. Hoặc là Hư Hoàng cũng có nghiên cứu đối với Hư Không đại đạo. Nhưng những năm gần đây, đã không còn ai có thể thảo luận với ta về Hư Không. Trên con đường này, đột nhiên chỉ còn lại một mình ta. Ta đứng một mình trong hư không, nhìn lại, còn có người theo ta đi về phía trước, mà nhìn về con đường phía trước thì không một bóng người."