“Tôi nghĩ là người dân ở trong thôn đang nói chuyện, thế là đến gần dựa vào cổng, nhưng cổng không hề khóa, lần này tôi đoán chắc ông Bạch và người nhà đã về.”
“Tôi và ông Bạch rất thân thiết, ông ấy xuất ngoại nhiều năm rồi, tôi rất nhớ ông ấy.”
“Tôi vừa gọi ông Bạch vừa đẩy cửa tiến vào, nhưng không ai trả lời tôi.”
“Tôi tìm quanh nhà, căn bản không có ai ở đó.”
“Tôi liếc nhìn thấy cái bàn trong phòng khách, trên đó có hai hũ tro cốt, má ơi, lúc đó suýt nữa thì tôi bị dọa ngất.”
“Vậy hai giọng nói chắc chắn phát ra từ hai hũ tro cốt này. Tôi xoay người chạy đi, không dám quay người lại.”
Thương Nguyệt đứng bên cạnh nghe người đàn ông trung niên nói, cô ấy suy đoán người này đã gặp quỷ.
Cô ấy che miệng cười nói: “Ông to gan thật đấy, do bọn họ không định hại ông, cái mạng nhỏ của ông chắc nằm lại đó rồi.”
Người đàn ông khóc không ra nước mắt nói: “Tôi không hiểu tại sao ban ngày ban mặt lại gặp quỷ.”
An Như Cố suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Bình thường linh hồn chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối, nhưng có những linh hồn đạo hạnh cao cường, có thể đi lại giữa ban ngày.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy càng sợ hãi, không biết nên làm thế nào cho phải, vội vàng nhờ vả An Như Cố: “Đại sư, ngài mau giúp tôi đi, tôi không muốn bị hai con quỷ kia quấn thân.”
An Như Cố bình tĩnh nhìn quỷ khí trên người ông ấy, chầm chậm lắc đầu: “Ông không cần lo lắng, bọn họ không quấn lấy ông, sau này cũng không tìm ông. Nhưng do lần này ông bị kinh sợ, bị dính quỷ khí, khó tránh khỏi gặp chuyện xui xẻo. Ông có thể đi mua ngải cứu đập đập vào người, như vậy điềm xui sẽ biến mất.”
Ngải cứu có mùi thơm rất nồng, mùi của nó có thể trừ tà hóa sát.
Vào Tết Đoan Ngọ, có nhiều người treo ngải cứu lên cửa nhà, có người thì nấu nước ngải cứu tắm cho trẻ con và tự ngâm mình, như vậy có thể trừ tà phòng tai. Mãi cho đến khi lá ngải cứu từ màu xanh héo úa, khô hết mới đem chúng vứt đi.
Sau khi đến nghĩa trang về, dùng ngải cứu đập lên cơ thể, rồi mới vào nhà, để người nhà không dính điềm xui.
Người đàn ông trung niên nghe vậy, cảm kích không thôi, rồi nhớ ra gì đó, ông ấy nói: “Đại sư, tôi có xem cô livestream, nghe nói cô có phù bình an, có thể bán cho tôi không? Tôi không muốn gặp quỷ nữa đâu.”
An Như Cố ừ một tiếng: “Được chứ.”
Người đàn ông trung niên mua mấy tấm phù bình an, rồi cất vào túi áo sơ mi, để gần cơ thể, mới cảm thấy thoải mái hơn, vui vẻ rời đi.
………………………
An Như Cố nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên, cô cụp mắt, nhìn bóng râm dưới tán cây.
Trấn vật Nam Kinh bị trộm mất, ảnh hưởng phong thủy toàn bộ Nam Kinh, cô là người lớn lên ở Nam Kinh, không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trấn vật Nam Kinh là bảo vật đại cát đại lợi, không cần nghĩ cũng biết kết cục khi nó rơi vào tay tà tu, nhất định sẽ bị đối phương phá hủy!
Thời gian cấp bách, tình thế bắt buộc!
Cô nhắm mắt lại, nâng tay phải lên, bấm tay tính toán tỉ lệ tìm được trấn vật.
Thật lâu sau đó, cô đột nhiên mở to mắt.
Manh mối mà thiên cơ tiết lộ cho cô là - có hy vọng tìm được trấn vật, manh mối ở thôn Giang Thủy ngoại ô phía bắc Nam Kinh!
Chính là nơi mà người đàn ông trung niên vừa nãy gặp quỷ!
Lẽ nào Phương Nhược Thủy ăn trộm trấn vật rồi trốn ở thôn Giang Thủy?
Nội tâm cô nghiền ngẫm khả năng này, nhanh chóng hạ quyết tâm, bất kể có phải thật hay không, cô nhất định phải đến đó một chuyến.
Vừa hay lúc này, sắc trời đã tối, đã đến thời gian đóng cửa Đạo Quán.
“Thương Nguyệt, cô đi với tôi một chuyến.”
Thương Nguyệt nghĩ đến âm khí, quệt miệng, không cần nghĩ ngợi mà gật đầu luôn: “Được!”
Thế là An Như Cố đóng cửa Đạo Quán, dẫn theo Thương Nguyệt, bắt xe đến thôn Giang Thủy ngoại ô phía bắc Nam Kinh.
Hơn 1 tiếng ngồi trên xe, sắc trời tối sầm, hoàng hôn buông xuống, taxi dần dần tiến vào thôn Giang Thủy.
Thôn Giang Thủy không phát triển bằng thôn Thang Trì, đường đất không phải đường xi măng, ven đường cây cối rậm rạp, gần thôn là những ruộng lúa vô tận.
Cả thôn bị một màn sương mù bao phủ, nhìn mơ hồ, khiến người ta không nhìn rõ những tòa nhà ở xa.
Lúc này, tài xế taxi cố gắng lái xe, kinh ngạc hô to: “Mẹ nó, sao phía trước lại có một tảng đá to thế!”
Chẳng biết tại sao, anh ta lái một hồi, nghiễm nhiên mất phương hướng.
Phía trước nào có tảng đá lớn? Chỉ là cửa thôn Giang Thủy thôi mà?
Tài xế thấy cảnh tượng sai lệch, điên cuồng đánh lái, nguyên nhân vô cùng sống động - gặp quỷ dẫn đường!
“Bác tài, dừng xe lại đi, đừng đi tiếp.”
Tài xế hiếu kỳ hỏi: “Còn một đoạn nữa mới đến cửa thôn, không đi tiếp thật hả?”
“Không đi nữa, đến đây được rồi, lúc anh trở về, nhớ phải cẩn thận, cứ đi thẳng, đừng đánh lái.”
Tài xế: … Rõ ràng anh ta là tài xế lâu năm, sao lại bị hành khách dạy cách lái xe thế nhỉ?