TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 197: Chương 197

Thành phố tất nhiên cũng có trấn vật, thành phố càng lớn, trấn vật càng cao cấp, liên quan đến số mệnh phong thủy của cả thành phố.

Nghe nói dưới hoàng thành, Chu Lệ hạ huyết thư, triệu tập thầy phong thủy nổi tiếng, thiết kế Tử Cấm Thành.

Nhân sĩ huyền môn đều biết trấn vật của Nam Kinh nằm ở Huyền Vũ Tháp, nhưng vì giữ bí mật, không ai biết vị trí cụ thể của trấn vật.

An Như Cố cảm thấy không ổn hỏi: “Ai đã trộm?”

“Là Phương Nhược Thủy trộm.” Lâm Vi Vũ than thở sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng trách cô ta luôn hoạt động ở Nam Kinh, thì ra mục tiêu là Huyền Vũ Tháp.”

An Như Cố cụp mắt, chẳng trách cô cảm thấy người tên Phương Nhược Thủy này là lạ. Rõ ràng có bản lĩnh, nghe nói tính cách tà ác, nhưng chỉ khiến người trong tòa cao ốc lâm vào ác mộng, không giống tác phong của cô ta, cảm giác tựa như có mục đích gì đó.

Hóa ra là vậy…

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thuật Lỗ Ban đều nghiên cứu trấn vật, cô ta có thể tìm thấy trấn vật trong Tháp Huyền Vũ không phải chuyện bất ngờ. Bây giờ tôi suy nghĩ thông suốt một chuyện.”

“Chuyện gì thế?”

An Như Cố ngẩng đầu lên nhìn trời quang đãng, lời cô nói khiến Lâm Vi Vũ sợ hãi tột độ: “Phong thủy Nam Kinh đã xuất hiện vấn đề, trấn vật lại là thứ đầu tiên phản ứng lại. Lần trước cô ta chôn trấn vật dưới cao ốc Trường Cửu, sợ rằng muốn dùng âm sát khí ngăn chặn mọi người, đồng thời cảm ứng vị trí của trấn vật. Bây giờ mọi người không cảm ứng được vị trí của trấn vật đúng không?”

Lâm Vi Vũ nhìn cấp trên đứng bên cạnh, gật đầu nói: “Không sai, khí tức của trấn vật đã bị che đậy hoàn toàn, một chút cũng không cảm nhận được.”

Loa truyền đến tiếng thở dài của An Như Cố: “Hôm nay là Tết Trung Nguyên, quỷ môn mở rộng, quỷ khí khắp nơi. m sát khí khiến Nam Kinh trở thành Quỷ Thành tạm thời, trấn vật bị khí tức của quỷ thành che đậy.”

Lâm Vi Vũ nghe vậy cắn răng, hóa ra là vậy, quá xảo quyệt!

An Như Cố hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.

Cô không phải người duy nhất được thông báo, chuyện này có những người khác biết nữa. Dù sao trấn vật cũng liên quan đến phong thủy cả một thành phố, nhân sĩ huyền môn ở Nam Kinh đều hành động.

Bây giờ thậm chí còn có một lệnh treo thưởng, chỉ cần tìm được trấn vật, thì được thưởng 1 triệu tệ.

An Như Cố có lòng tìm kiếm trấn vật, nhưng cô cũng không phải người toàn năng. Lần trước tìm được tà tu, vì đối phương lưu lại khế ước, mới khiến cô có thể truy tung.

Mà Phương Nhược Thủy chạy quá nhanh, nhanh đến mức không thấy bóng dáng, khiến cô không có đầu mối.

………………………………

Cô vừa nghĩ cách giải quyết vừa đi về Xuất Vân Quán.

Vừa về đến cổng Xuất Vân Quán, thì Thương Nguyệt đã dẫn hai người đến trước mặt cô.

Người đàn ông bụng phệ, thân thể khỏe mạnh, nhưng mặt buồn rười rượi, thỉnh thoảng nhìn ra sau lưng, hình như đang sợ gì đó.

Sau khi nhìn thấy An Như Cố, ông ấy vội vàng kể khổ: “Ngài chính là đại sư đúng không, tôi gặp chuyện lạ, ngài có thể giúp tôi được không?”

“Sao vậy?”

An Như Cố nhìn ông ấy, thế mà nhìn thấy một tia quỷ khí, khiến cô nhíu mày.

Người đàn ông tỉnh ngộ, run rẩy nói: “Tôi gặp phải - quỷ rước dâu.”

An Như Cố nghe đến quỷ rước dâu, cô tò mò hỏi: “Sao ông biết đó là quỷ rước dâu?”

Người đàn ông trung niên vẫn còn sợ hãi khi nghĩ về vừa vừa sinh, sắc mặt tái nhợt như giấy nói: “Tôi không ở thôn Thang Trì, tôi ở thôn Giang Thủy ngoại ô phía bắc Nam Kinh. Hôm nay là Tết Trung Nguyên, tôi về nhà sớm để tế tổ. Thôn Giang Thủy của chúng tôi còn rất ít người, chủ yếu là người già.”

“Lúc đó tôi đi ngang qua một ngôi nhà không người ở trong thôn, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động.”

- Có một bà lão nói: “Hầy, nó muốn đến đón con, con trốn cũng không thoát.”

- Đúng lúc này truyền đến tiếng khóc nức nở của một cô gái: “Con không muốn, con không muốn tái giá với hắn!”

An Như Cố chớp mắt, nét mặt dần trở nên ngưng trọng: “Ông có chắc rằng đó là ngôi nhà không có người ở hay không?”

“Tôi cam đoan, vô cùng chắc chắn! Đó là nhà ông Bạch trong thôn chúng tôi, sau khi con trai ông Bạch mất, nhà họ không muốn ở đó nữa, cả gia đình xuất ngoại, căn nhà cũ đó đã hơn 10 năm không có người ở.”

“Trước kia người già trong thôn nói với tôi, Tết Trung Nguyên khi ra ngoài phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên quấy rầy quỷ trên đường.”

“Tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng suy đi nghĩ lại, quỷ đâu thể nào xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, chúng muốn biến à à?”

Thương Nguyệt đen mặt: …

An Như Cố nhìn Thương Nguyệt, trong mắt ẩn chứa ý cười.

Nếu như quỷ chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, vậy ai đang đứng bên cạnh người đàn ông trung niên thế?

Người đàn ông trung niên không biết nữ quỷ đứng cạnh mình đang bực bội, vừa nghĩ đến chuyện mình gặp phải, lau trán toát đầu mồ hôi, nuốt nước miếng, hồi hộp không thôi.