TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 193: Chương 193

Chân phải người đàn ông trung niên như bị thứ gì đâm trúng, mềm nhũn ra, cơ thể hắn mất cân bằng, ngã xuống. Theo quán tính hắn quỳ rạp trước người Phương Nhược Thủy đang ngồi trên xe lăn.

Mặc dù chân phải hắn còn nguyên vẹn, nhưng căn bản không cảm nhận được gì, hệt như chân không còn người hắn.

Phương Nhược Thủy bình tĩnh, không chút gợn sóng, rút định bên chân phải người rơm ra, sau đó giả vờ cử động tay định đâm vào chân trái.

“Đừng đâm!” Người đàn ông trung niên sợ hãi hô to, vội vàng cầu xin Phương Nhược Thủy tha thứ: “Cô Phương, tôi sai rồi, tôi không nên chế giễu chân cô.”

Do hắn qua loa tắc trách, không nên trào phúng chân người tàn tật.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy người rơm, thì hắn đã biết đây là vu thuật trong truyền thuyết. Viết danh tính, ngày sinh tháng đẻ lên người rơm, rồi thi pháp.

Đâm mắt người rơm, người bị nguyền rủa sẽ bị thương. Nếu người thi pháp yếu, thì người bị nguyền rủa sẽ bị mù tạm thời một thời gian. Nếu người thi pháp mạnh, thì người bị nguyền rủa sẽ bị mù thật sự.

Tất nhiên thực lực của Phương Nhược Thủy không thể khinh thường, chỉ đâm nhẹ một cái, mà chân của hắn sắp tàn phế.

Cũng may, sau khi Phương Nhược Thủy nghe hắn cầu xin tha thứ, ngừng tay lại, hình như không có ý định đâm tiếp.

Người đàn ông trung niên cụp mắt, vừa được buông tha lập tức nảy sinh oán hận sâu sắc.

Vốn dĩ hắn không phải người lương thiện, mà là người âm độc. Phương Nhược Thủy dám đối xử với hắn như vậy, đã trở thành người chết trong mắt hắn. Nhất định hắn sẽ dày vò đối phương đến mức muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, làm như vậy mới phát tiết hết hận ý trong lòng hắn.

Vu thuật của Phương Nhược Thủy cao cường, nhưng cơ thể cô ta yếu ớt, nhất định phải dùng xe lăn, hoạt động bất tiện. Chỉ cần thừa dịp cô ta lơi là, ra tay đánh lén, thì cô ta không thể sử dụng bất kỳ loại vu thuật nào cả.

Vì tiền mua mạng và phù mượn vận bị phá giải, hắn bị phản phệ vô cùng nghiêm trọng, khiến lục phủ ngũ tạng bị trọng thương.

Phương Nhược Thủy không muốn giúp hắn, bị cảnh sát bắt được chỉ là chuyện sớm muộn, như vậy lôi cô ta chết cùng đi!

Mắt người đàn ông trung niên sáng rực, mắt thấy Phương Nhược Thủy đã buông người rơm ra, sau đó ôm hũ tro cốt như ôm trân bảo. Mắt cô ta dán chặt vào hũ tro cốt, hệt như đang nhìn người thân của mình.

Cơ hội tới rồi!

Hắn chợt lao đến, vung tay, đấm vào đầu Phương Nhược Thủy. Nếu như đánh trúng, Phương Nhược Thủy không chết cũng bị choáng váng.

Nhưng Phương Nhược Thủy còn phản ứng nhanh hơn hắn, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, dùng đôi guốc bén nhọn đá vào ngực người đàn ông, tấm thảm mềm trên đùi trượt xuống sàn.

Người đàn ông trung niên bị đá một cú nên ngã lăn ra đất, hoa hết cả mắt, trái tim đau nhói, cảm giác lan ra toàn thân, não nhớ lại cảnh tượng khi nãy, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi.

Đôi chân vặn vẹo không toàn vẹn của Phương Nhược Thủy… Hoàn toàn khỏe mạnh!

Tại sao lại như vậy? Cô ta đã học thuật Lỗ Ban mà?

Nhưng hắn không có cơ hội suy nghĩ chuyện này, đầu ngoẹo sang một bên, bất tỉnh nhân sự.

Mà Phương Nhược Thủy lại thảnh thơi thu chân lại, nhìn người đàn ông trung niên, cảm thấy căm ghét vô cùng: “Tên Chúc Tu ngu ngốc kia, sao toàn nhét mấy tên vô dụng đến chỗ mình không vậy.”

Sau đó lại ôm hũ tro cốt lên, áp vào má.

Làn da trắng nõn áp lên hũ tro cốt bằng gỗ, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, khiến mặt cô ta ửng đỏ, sau đó lại tự lẩm bẩm.

“Chị ơi, cuối cùng cũng không còn ai quấy rầy chúng ta nữa.”

“Nhiệm vụ ở Nam Kinh hơi phức tạp, xuất hiện một người đặc biệt, trấn vật em chôn xuống không đủ 7749 ngày thì đã bị cô ta tìm được. Dẫn đến đành phải trì hoãn đến Tết Trung Nguyên (rằm tháng 7). Lần này, em nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

“Nhanh thôi… Chúng ta có thể ở bên nhau vĩnh viễn.”

………

Lương Tinh và người đại diện bày tỏ lòng cảm ơn, định mời An Như Cố một bữa, rồi dẫn cô đi thăm quan thủ đô một vòng.

Nhưng An Như Cố không thấy hứng thú, thế là uyển chuyển từ chối, cùng ngày đặt vé máy bay về Nam Kinh.

Ngồi trên máy bay, cô nhìn những áng mây ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay xa. Thủ đô vương khí rất thịnh, linh khí bức người, phong thủy vô cùng tốt, nhưng không hiểu tại sao, cứ khiến cô cảm thấy là lạ.

Đợi đến khi xuống máy bay, cô mới không nghĩ nữa.

Khoảng thời gian này, tiền quẻ và quà tặng trên livestream đã hơn 1 triệu. Cộng thêm trước đó trừ tà trên xe buýt số 18, rồi thêm Lương Tinh chuyển cho cô hơn 1 triệu. Hiện nay trong tay cô đã có hơn 5 triệu.

Ra khỏi sân bay, cô không về thôn Thang Trì. Cô đón xe đến viện phúc lợi Kiện Khang ở Nam Kinh.

Viện phúc lợi này tương đối vắng vẻ, điều kiện rất bình thường. Khi cô lên đại học, câu lạc bộ sắp xếp tình nguyện viên đến đây, địa điểm chính là viện phúc lợi Kiện Khang.