TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 192: Chương 192

Đúng lúc này, một cô gái trẻ đẩy xe lăn đi ra.

Cô ta khoảng 25-26 tuổi, dung mạo nhu hòa, khí chất dịu dàng, ngay cả căn nhà đơn sơ cũng vì cô ta mà sáng sủa hẳn lên.

Nhưng những gì cô ta nói lại không dịu dàng như vậy.

Cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên kia: “Đã nói lúc này ông không nên đến tìm tôi mà! Nếu không muốn chết, cút càng xa càng tốt!”

Sau đó, cô ta cụp mắt, ôm hũ tro cốt trong tay lên, sắc mặt dịu dàng hơn, như thể đang nói chuyện với người nào đó: “Chị ơi, do ông ta quá ồn, em không định mắng ông ta đâu.”

“Gì? Chị nói em không được phép mắng chửi người khác hả?”

“Được, em sẽ không mắng chửi người khác nữa, em vĩnh viễn là Nhược Thủy ngoan ngoãn của chị…”

Người đàn ông thấy thế, sợ hãi lùi về sau hai bước.

Phương Nhược Thủy nhìn có vẻ yếu ớt vô hại, cơ thể khiếm khuyết, thậm chí cần người chăm sóc, thực ra cô ta chính là hồng hoang mãnh thú chân chính.

Hắn suýt nữa quên mất, mỗi ngày giữa trưa và tối, cũng chính là lúc chuyển giao giữa âm và dương, Phương Nhược Thủy đều ôm hũ tro cốt lẩm bẩm, hình như muốn người ở bên trong tỉnh lại.

Lần trước, hắn không biết chuyện đã làm phiền cô ta một lần rồi, thế là cô ta để một cái dây thường lên xà nhà của hắn, ngụ ý là - quỷ thắt cổ.

Giữa đêm, hắn đột nhiên mất ý thức, tự động xuống giường, cầm lấy sợi dây, tròng cổ mình lên đó. Do quấn lên đèn treo trên trần nhà, nó không chịu nổi sức nặng, suýt nữa hắn đã mất mạng rồi.

Rõ ràng cả hai người đều thuộc U Đô, lần này được phái đến Nam Kinh làm nhiệm vụ. Vốn nên là đồng bọn thân thiết, nhưng đối phương lại không chút kiêng kỵ, ra tay với hắn.

Người này điên cuồng đến mức nào?

Nhưng đối phương thuộc trung tầng của U Đô, tương lai sẽ thăng tiến lên nữa, hoàn toàn khác tầng lớp dưới chót như hắn.

Người đàn ông trung niên tuy tức giận, bất bình, căn bản không dám biểu hiện ra trước mặt Phương Nhược Thủy.

Hắn nghĩ tới cảnh sát đang đuổi bắt mình, nội tâm cực kỳ sợ hãi. Mấy năm nay, vì kiếm tiền nên hắn làm rất nhiều việc xấu, ví dụ như dùng tiền mua mạng cho ông chủ lớn mắc bệnh nan y, ví dụ như mượn vận cho minh tinh cùng bát tự với mình.

Ác giả ác báo, hắn bị cảnh sát để mắt tới, trốn chui trốn nhũi khắp nơi hệt như chuột chạy loạn trong cống ngầm, đành phải gia nhập U Đô, để tìm kiếm sự che chở.

Dưới sự giúp đỡ của U Đô, hắn lẩn trốn rất tốt, nhưng chẳng biết tại sao, bất chợt bị điều tra được địa chỉ, dáng vẻ thật sự bị cục quản lý vụ án đặc thù truy nã.

Nếu bị bắt được, cho dù không phán tử hình, chỉ sợ cũng phải ngồi tù mục xương.

Người đàn ông trung niên cắn răng, to gan hơn, nhìn về phía Phương Nhược Thủy: “Cô Phương, tôi cũng là người U Đô, là đồng bọn lần này cùng cô làm nhiệm vụ, cô nhất định phải giúp tôi.”

Hắn vừa dứt lời, một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Vì bị quấy rầy, vẻ mặt dịu dàng của Phương Nhược Thủy vỡ nát: “Ông nghĩ ông là ai? Cho dù hôm nay tôi giết ông, bọn họ cũng chẳng đuổi tôi ra khỏi tổ chức. Cho dù ông chết thì liên quan gì đến tôi?”

Người đàn ông trung niên nghe vậy sợ hãi, cả người như mất hết sức lực, nhớ ra gì đó, hy vọng có thể biểu hiện giá trị của mình: “Cô Phương, nhiệm vụ lần này rất khó, nếu không có tôi giúp đỡ, cô hành động bất tiện, rất khó hoàn thành nhiệm vụ.”

Nếu như tình đồng môn không đả động được Phương Nhược Thủy, vậy thì dùng lợi ích.

Người đàn ông mũi ưng như có như không nhìn về phía chân của Phương Nhược Thủy. Có một cái chăn mỏng mềm mại được phủ lên chân cô ta, nhìn yếu ớt vô lực, vặn vẹo biến thành dáng vẻ kỳ quái.

Đây là kết cục do học thuật Lỗ Ban.

Người đàn ông trung niên nghĩ mình nói chuyện hợp tình hợp lý, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của sự việc, thì Phương Nhược Thủy sẽ ra tay giúp hắn ta.

Nhưng khiến hắn không ngờ rằng, khi Phương Nhược Thủy phát hiện hắn nhìn chằm chằm đôi chân khiếm khuyết của mình, thì giận tím mặt, khí tức cả người sục sôi.

Người đàn ông trung niên thấy vẻ mặt của cô ta thì lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi cùng cực, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện không may.

Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, Phương Nhược Thủy lấy một người rơm trong túi ra.

Người rơm này thực sự dùng rơm rạ chế tạo thành, trên mặt vẽ đầy đủ ngũ quan, thân người viết tên và ngày sinh tháng đẻ.

Khi thấy rõ bộ dáng của người rơm, người đàn ông trung niên trừng to mắt, sự tức giận chực trào, lập tức quên mất sợ hãi, hệt như mũi tên xông thẳng về phía trước.

Trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ.

Đó là nhanh chóng đoạt lấy người rơm kia!

Nhưng mà Phương Nhược Thủy phản ứng còn nhanh hơn hắn, lấy ra một cây đinh bén nhọn, đâm vào người rơm.

“Aaaa!” Tiếng kêu thảm thiết truyền ra.