Đổng Minh không đồng tình: “Bây giờ có rất nhiều trò đùa ác.”
Nhân viên công tác ừ một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Sắp bắt đầu rồi, anh nhanh chóng chuẩn bị đi.”
“Được.” Đổng Minh gật đầu đồng ý.
Anh ấy bỏ lại mấy thứ không cần thiết lại phòng nghỉ, lắc lắc đầu, cố nén cơn buồn ngủ, rời khỏi phòng nghỉ, cố nén cơn buồn ngủ, tiến vào khu vực chuẩn bị.
Mọi người trang bị đầy đủ, nhân viên công tác bên cạnh kiểm tra thiết bị an toàn lần cuối cùng cho họ.
Đổng Minh hít sâu một hơi, cố gắng rũ sạch cơn buồn ngủ, cuối cùng đầu óc đã thanh tỉnh hơn.
Anh ấy nhìn vách núi cheo leo vạn trượng, hít sâu một hơi, lần này nhất định phải thắng!
Mà lúc này, trong livestream của trận đấu, vô số người hét to tên Đổng Minh.
Khi cuộc thi bắt đầu, anh ấy mặc bộ đồ bay có hay cánh và trang bị dù, nhảy khỏi vách đá cheo leo và dùng cơ thể để bay trên không mà không cần dùng lực.
Cảm giác mất trọng lượng toàn thân, adrenaline tăng nhanh, cơ thể anh ấy hệt như chim bay lượn giữa không trung.
Sảng khoái quá đi mất! Đổng Minh nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, khí lưu vốn thổi xuống đột nhiên chuyển hướng, thổi ngược Đổng Minh lên trên, anh ấy kìm lòng chẳng đặng cong hai chân, đột nhiên lao nhanh xuống dưới.
Nguy rồi, phạm một sai lầm trí mạng!
Hệt như đầu máy bay hướng lên trên, dẫn đến mất thăng bằng, khiến máy bay chòng chành, trong thời gian ngắn không thể đổi phương hướng.
Thế là, dốc núi thẳng đứng càng lúc càng gần người Đổng Minh.
300 mét…
200 mét…
100 mét…
50 mét…
Chưa bao giờ anh ấy nhận thức rõ ràng hơn lúc này rằng - mình sắp chết.
Đổng Minh trừng to mắt, lòng tràn ngập sự hối hận, biết tố chất cơ thể mình đã tuột dốc, số lần luyện tập đã giảm bớt, nhưng vẫn tự cao tự đại tham gia thi đấu, cuối cùng phải nếm quả đắng.
Nếu bố mẹ biết mình mất mạng trong khi thi đấu…
Nghĩ đến bố mẹ tuổi đã cao, luôn tha thiết mong mình, căn dặn mình không nên tham gia nữa, Đổng Minh nhắm mắt lại, mắt rưng rưng.
Danh lợi còn quan trọng sao? Có lẽ người nhà quan trọng hơn!
Nếu để anh ấy lựa chọn lại một lần nữa, thì sẽ chọn người nhà. Nếu như không còn người thân, số tiền này ai còn tâm trí mà tiêu cơ chứ.
“Bịch” một cái, Đổng Minh tông vào vách núi, thậm chí không kịp cảm nhận được sự đau đớn, toàn thân nhuốm đầy máu, tan xương nát thịt.
…
Đổng Minh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đầu anh ấy toát đầy mồ hôi, không kịp thở, vội vàng nhìn xung quanh, đập vào mắt là phòng nghỉ quen thuộc.
Anh ấy đã chết rồi mà? Sao vẫn còn sống?
m tào địa phủ sao giống nhân gian đến thế.
Lúc này, một nhân viên công tác đi đến bên cạnh anh ấy, vừa cười vừa nói: “Đổng Minh, đừng ngủ nữa. Nghe nói có người gọi điện thoại cho ban tổ chức, không cho anh tham gia trận đấu, nói anh hôm nay sẽ xảy ra chuyện bất trắc. Sao mấy người này lại nói chuyện xui xẻo như thế cơ chứ!”
Đổng Minh: ???
“Vừa nãy cậu đã nói với tôi mấy câu này rồi mà?”
“Tôi nói với anh khi nào?” Nhân viên công tác mờ mịt nói: “Anh ngủ đến ngốc luôn rồi à?”
Đổng Minh: …
Trong nháy mắt, Đổng Minh đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra - đây là báo mộng.
Nhân viên công tác còn đang nghi hoặc, Đổng Minh lập tức đứng dậy, sợ hãi không thôi nói: “Tôi muốn bỏ thi đấu! Tôi muốn về nhà!”
………
Sau khi phù hoàng lương nhất mộng cháy hết, giải thi đấu Wingsuit lập tức bắt đầu. Bố mẹ Đổng Minh ngồi trong phòng lo lắng không thôi, rồi đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, sốt ruột hệt như kiến bò trên chảo nóng.
Khán giả trong phòng livestream trái tim treo ngược, cũng đang lo lắng cho Đổng Minh.
[Còn 1 phút nữa, giải đấu Wingsuit sắp bắt đầu rồi.]
[Hầy, khi video call thì chỉ còn 15 phút nữa là bắt đầu thi đấu, chủ phòng không thể giúp được nhiều.]
[Tôi không dám đọc tin tức. R.I.P.]
Đúng lúc này, điện thoại mẹ Đổng chợt reo vang.
Lòng mọi người chùng xuống, cảm thấy cuộc điện thoại này vô cùng nguy hiểm.
Mẹ Đổng Minh hai tay run rẩy cầm điện thoại, vừa kết nối, trong loa truyền đến tiếng khóc.
Mẹ Đổng Minh lập tức khóc theo, con trai của bà ấy mất rồi sao?
Nhưng khi bà ấy nghe kỹ, phát hiện tiếng khóc này rất quen tai, không đúng, hình như đây là tiếng khóc của con trai bà ấy.
Bà ấy mở loa ngoài, để chồng mình nghe cùng.
Hai người liếc nhìn nhau, trái tim treo ngược nãy giờ yên ổn lại, mắt lóe lên sự vui mừng, đây là tiếng của con trai họ!
Đổng Minh rõ ràng là người đàn ông cao lớn, nhưng lại khóc rống với bố mẹ, cho dù là ai, cũng không thể chịu nổi cảm giác chết qua một lần, mãi lát sau mới khôi phục tâm trạng.
“Bố mẹ ơi, con vừa mơ một giấc mơ vô cùng chân thực, trong mơ con đập vào vách núi chết ngay tại chỗ. Mặc dù Wingsuit là một bộ môn tuyệt vời, nhưng cơ thể con đã suy yếu, tuổi lại lớn, con không nên chơi. Con xin thề, sau này không dám tham gia mấy môn thể thao nguy hiểm nữa, sẽ tìm một công việc an toàn hơn.”