“Bọn họ không biết cô gái kia đến đây, cô cứ nói chuyện như bình thường là được. Bạn trai cô rất muốn cô nhanh chóng rời khỏi đây.” Giọng nói trong trẻo của An Như Cố truyền đến, an ủi nội tâm đau khổ và lo lắng của Việt Quất.
Cô ấy gật đầu đồng ý, vì khiến mình dũng cảm hơn, cô ấy không hề thoát khỏi phòng live, mà luôn đeo tai nghe.
Cửa chính bị đẩy ra, một người đàn ông cao ráo, hơi gầy bước vào. Anh ta đeo kính gọng vuông, da trắng nõn, tướng mạo anh tuấn, quả thực xứng đôi với bốn chữ nam thần học đường.
Anh ta tiến lại ôm Việt Quất đang cầm điện thoại, vừa cười vừa nói: “Em đang coi video gì mà chuyên chú vậy?”
Việt Quất xấu hổ cười: “Em đang xem live stream trên nền tảng Cá Mập…”
Cũng may anh ta không tra hỏi, mà chỉ ừ một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc rồi cùng bố mẹ nấu cơm.
Vì Việt Quất đột ngột đến đây, họ chưa chuẩn bị sẵn sàng. Vì để Việt Quất cam tâm tình nguyện đến nhà họ, đạt được trợ giúp và trục lợi từ gia đình nhà vợ tương lai, nên bọn họ rất ân cần.
Sau khi anh ta dọn dẹp đồ đạc xong thì đi ngoài ngoài, nhớ đến gì đó rồi hỏi: “Trong thôn của anh có kẻ điên, có ai đến đây nói mấy chuyện kỳ quái với em không?”
Việt Quất ngẩn người, quả quyết lắc đầu, giả vờ cười nói: “Không có, anh dặn em ở trong nhà, em nào dám không nghe.”
Anh ta cười một tiếng, thấy an tâm, sau đó hối thúc: “Em cũng thấy đó, điều kiện nhà anh không tốt, không có chỗ ngủ lại, hay là sau khi ăn cơm xong , thì anh đưa em về nhà nhé.”
Việt Quất muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng vì không muốn bạn trai hoài nghi, thế là giả vờ do dự: “Vậy thì được rồi, hình như ở đây không có chỗ ngủ.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi mà khiến Việt Quất sợ hãi quá độ, trán toát đầy mồ hôi, không hề giống như đứng trước bạn trai, mà như thể đang đối mặt với mãnh thú hồng hoang.
Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo.
Anh ta hiếu kỳ đẩy cửa ra ngoài, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, có một xe cảnh sát đến thôn, người dân đứng vây xem, mồm năm miệng mười thảo luận.
Việt Quất thấy xe cảnh sát, cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn, lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta ra ngoài xem đi.”
Anh ta cũng tò mò, thế là dẫn Việt Quất đi về phía cửa thôn.
………
Lời bàn tán của thôn dân truyền vào tai họ: “Tiểu Phương uống thuốc trừ sâu, sao lại nghỉ quẩn thế cơ chứ, may mắn cảnh sát đến sớm, bây giờ đã đưa đi rửa ruột.”
“Mấy người nói xem, sao Tiểu Phương lại uống thuốc trừ sâu?”
“Ôi, bà đến muộn nên không nhìn thấy, một cô gái trắng trẻo, cao gầy đến nhà Lý Cẩm Trình đó. Tiểu Phương đã sinh cho Lý Cẩm Trình hai đứa con, thế mà Lý Cẩm Trình Vẫn không chịu cưới con bé, nó chịu không nổi nên mới uống thuốc trừ sâu đó.”
“Người nhà họ Lý chẳng tốt đẹp gì, khiến người ta cảm thấy ghê tởm, nhìn mặt mũi Lý Cẩm Trình mặt mũi sáng sủa, tôi còn tưởng rằng trúc xấu nhưng mọc được măng tốt. Nhưng lần trước tôi chào nó, mà nó kiêu ngạo chẳng thèm ngó ngàng gì đến tôi.”
“Theo tôi thấy, Tiểu Phương lương thiện quá rồi đấy, nếu như là tôi, đừng hòng tôi bỏ qua cho Lý Cẩm Trình.”
Việt Quất: !!!
Bạn trai Việt Quất: !!!
Anh ta thấy mọi chuyện đã bại lộ, vội vàng nói: “Em đừng nghe mấy người đó nói linh tinh, anh có thể giải thích!”
Nhưng Việt Quất lại chạy thẳng đến chỗ cảnh sát, trốn sau lưng đồng chí cảnh sát, sợ hãi nói: “Mọi người có thể đưa tôi về nhà được không? Tôi không muốn ở đây nữa.”
Cảnh sát nhận điện thoại báo án, nói ở thôn này có người tự sát, kết quả gặp được một cô gái muốn về thành phố, cái thôn nhiều chuyện thú vị thật đấy!
Ông ấy hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”
Việt Quất chỉ vào bạn trai của mình, tức giận nói: “Anh ta chính là Lý Cẩm Trình, người đã hại cô gái kia uống thuốc trừ sâu!”
Tất cả cảnh sát và thôn dân hiếu kỳ nhìn về phía Lý Cẩm Trình. Ánh mắt của họ đầy sự nghi vấn, khinh miệt và căm ghét.
Lý Cẩm Trình kiêu ngạo như thế, sao chịu nổi mấy ánh mắt này, lập tức nhìn về phía bạn gái, bịa chuyện bôi nhọ cô gái kia: “Mọi việc không phải như em nghĩ đâu, em nghe anh giải thích, cô ta đơn phương thích anh, cô ta vô cùng cố chấp. Anh có thể thề với trời, anh chỉ yêu mình em.”
Chợt có người hỏi: “Vậy hai đứa con của cậu thì sao?”
“Do cô ta ép buộc tôi!”
Anh ta vừa dứt lời, vô số khán giả phì cười.
[Ngạc nhiên chưa, một người đàn ông bị ép buộc sinh hai đứa con!]
[Nếu như bị ép buộc, sao anh không báo cảnh sát? Sợ rằng anh không bị ép buộc, mà anh đang hưởng thụ thì có, nói dối quen miệng.]
[Miệng thì nói không thích, nhưng cơ thể lại thành thật vô cùng.]
Lý Cẩm Trình biết rằng không thể lừa gạt được thôn dân đã quen biết anh ta từ nhỏ đến lớn, chỉ định tạm thời xoa dịu Việt Quất, cho nên cứ nhìn chằm chằm Việt Quất, ánh mắt tha thiết chân thành, hy vọng cô ấy có thể tha thứ cho anh ta.