“Được.” Tôi Thích Ăn Việt Quất lập tức sảng khoái thanh toán tiền quẻ.
“Cô muốn tính gì?”
Tôi Thích Ăn Việt Quất cười nói: “Cuộc sống của tôi rất tốt, tình cảm ổn định, gia đình hòa thuận… Ừm, tôi muốn tính khi nào mình có con.”
An Như Cố nhấp một ngụm trà, cô thở dài một hơi rồi nói: “Cô đừng quan tâm đến chuyện khi nào có con, cô và vị hôn phu bây giờ không thể có con.”
Tôi Thích Ăn Việt Quất: ???
Khán giả phòng livestream: ???
[Đàng trai hay đàng gái không thể sinh con?]
[Căn cứ theo thường lệ, tôi bấm tay tính toán, trên đầu người hữu duyên hơi xanh.]
Việt Quất nghe thấy điềm xấu, cô ấy đọc bình luận, tâm trí rối loạn.
Cô ấy và vị hôn phu trải qua trăm ngàn cay đắng mới có thể tiến đến chuyện hôn nhân, tình cảm của họ rất tốt, có thể nói còn cứng hơn vàng, sao đầu cô ấy xanh được cơ chứ!
Bây giờ cô ấy suy nghĩ đến một chuyện, có lẽ vị hôn phu của cô ấy bị vô sinh.
Việt Quất cắn môi, sốt sắng nói: “Đại sư, ý của cô là một trong hai người chúng tôi có một người bị vô sinh hay sao? Vậy đợi lúc nào đó tôi và vị hôn phu đến bệnh viện kiểm tra, vị hôn phu của tôi rất thích trẻ con… Chúng tôi có thể thụ tinh ống nghiệm. Nếu như ngay cả thụ tinh ống nghiệm cũng không thành, thì chúng tôi nhận con nuôi.”
Vị hôn phu của cô ấy rất thích trẻ con, thường xuyên lên mạng xem video dạy nuôi trẻ.
Đối với chuyện con cái, Việt Quất có cái nhìn rất thoáng, biết không thể sinh con, cô ấy nghĩ ngay đến biện pháp an ủi vị hôn phu của mình.
Nhưng vượt ra khỏi dự kiến của cô ấy, An Như cố không trả lời vấn đề này, mà khẽ thở dài một hơi, rồi nói: “Việc này nói ra thì rất dài dòng, dựa theo quy tắc cũ, tôi tính về hoàn cảnh gia đình cô trước, cô sinh ra ở một gia đình phú quý, gia cảnh vô cùng giàu có, cô có một anh trai và một em gái, cô đứng thứ hai trong nhà, đúng không?”
Trước đó, Việt Quất từng xem An Như Cố livestream, đã chuẩn bị tâm lý về chuyện An Như Cố đoán mệnh rất chuẩn. Nhưng khi ngay trước mặt bị người ta đoán ra lai lịch, cô ấy vẫn cảm thấy kinh ngạc như cũ.
“Hoàn toàn chính xác!” Việt Quất cười nói: “Khi còn bé, bố mẹ tôi nói nhà tôi rất nghèo, chi phí ăn mặc hàng ngày đều bình thường. Mãi đến khi tôi lớn lên, bố mẹ mới nói hoàn cảnh gia đình cho tôi biết, nguyên nhân họ làm vậy vì không muốn chúng tôi trở thành những người ham ăn biếng làm.”
Cô ấy vừa dứt lời, khán giả phòng livestream cực kỳ phấn khích.
[Từ nhỏ đến giờ tôi chưa ăn cơm chùa bao giờ, cho tôi một cơ hội đi!]
[Chị ơi, em không muốn cố gắng!]
[Cô đã có vị hôn phu, vậy tôi làm chân chạy vặt cho cô được không?]
[Khi nào bố mẹ tôi mới có thể nói sự thật cho tôi biết, nói cho tôi biết thực ra gia đình tôi rất giàu? Tôi đã đợi hơn 20 năm rồi.]
[Phàm là ăn một hạt lạc, cũng đâu lạc đường đến vậy.]
Nhưng khi Việt Quất thấy những bình luận tâng bốc mình, cô ấy không hề đắc ý, trái lại không biết làm thế nào. Cô ấy lo lắng vuốt tóc, điều chỉnh tư thế ngồi, lúng túng nói: “Cảm ơn mọi người, nhưng tôi đã có vị hôn phu, chúng tôi đã đính hôn một thời gian, Mọi người đều là người ưu tú, hy vọng mỗi người đều có thể gặp được người có duyên với mình.”
Tướng mạo Việt Quất chỉ dễ nhìn mà thôi, nhưng nói chuyện rất dịu dàng, khiến khán giả cảm thấy như gió xuân tưới mát, cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Lúc này, An Như Cố nhìn mặt cô ấy, cô đã hiểu: “Bố cục bát tự của cô không cân bằng, cô là một người hướng nội, tính cách kỳ quái.”
Thực ra không cần tính bát tự, khán giả cũng có thể nhận ra. Dáng ngồi của Việt Quất vô cùng khúm núm, nói chuyện dường như suy xét đến cảm nhận của người khác.
Bị vạch trần tính cách của mình, Việt Quất cụp mắt, hồi hộp nói: “Ừm, bạn bè nói tôi hay thích lấy lòng người khác, nhưng tôi không sửa được.”
[Hả? Nhà cô ấy giàu thế, mà lại thích lấy lòng người khác ư? Không thể nào.]
[Tính của tôi cũng vậy, cứ thích lấy lòng người khác. Thực ra tính cách này không liên quan đến gia cảnh, có lẽ suy xét đến chuyện thiếu thốn tình cảm. Nếu luôn thiếu thốn tình cảm, rồi sẽ cảm thấy phải đạt được sự yêu mến của người khác để thể hiện giá trị của mình, cho nên luôn muốn lấy lòng người khác. Tôi rất muốn thay đổi, nhưng rất khó để sửa.]
Việt Quất thấy bình luận này, gật đầu tán thành. Cô ấy cực kỳ tín nhiệm chủ phòng, căn bản không hề có sự đề phòng với An Như Cố, nói ra tiếng lòng của mình: “Ừm… Khi còn bé, bố mẹ tôi vì kiếm tiền, mỗi ngày đều không về nhà, rất ít quan tâm đến chúng tôi. Hầy, cho dù muốn dành thời gian quan tâm đến con cái, nhưng không quan tâm tôi. Bố tôi thích anh hai, còn mẹ của tôi thích em gái, họ bỏ sót đứa con thứ hai là tôi đây…”