An Như Cố lẳng lặng nhìn ông ấy, cô nhớ đến gì đó rồi hỏi: “Tôi vừa tìm danh sách nạn nhân thiệt mạng, nhưng không có tên của thầy, khó trách thầy lại hiểu rõ quy tắc của chiếc xe này đến vậy.”
Thầy giáo già biết trước khi cửa trước của xe đóng lại, bước xuống có thể bình an vô sự, cho nên đã khuyên mấy người Đinh Uy Hải xuống xe.
Thầy giáo già kinh ngạc trước sự nhạy bén của An Như Cố: “Đúng vậy, trừ họ ra, tôi là người sống duy nhất lên xe.”
“Tại sao ông muốn lên xe?” An Như Cố thấy hiếu kỳ, nói ra chuyện mà cô đã điều tra được: “Chiếc xe này âm khí rất thịnh, đã tự hình thành lĩnh vực, trong lĩnh vực, thời gian đình trệ, người bị lấy mất một vía, không xuống xe được, chẳng khác nào xác sống.”
Quỷ trên xe này không được tự do như quỷ bên ngoài, tại sao ông ấy lại muốn lên xem?
Thầy giáo già nghe vậy, nở nụ cười hòa ái, nhìn chỗ ngồi trước mặt mình.
Một bà cụ tóc hoa râm dường như phát hiện ánh mắt của ông ấy, quay đầu lại, cười với ông ấy.
Cháu trai ngồi bên cạnh biết mình được tự do, vừa vui vẻ vừa hoang mang, thấy ông nội nhìn mình, gọi ông nội: “Ông nội ơi, con có thể ăn gà rán được không ạ?”
“Bây giờ chúng ta có thể xuống xe, tất nhiên có thể rồi.” Thầy giáo già vừa cười vừa nói.
An Như Cố thấy thế đã hiểu ra.
Thì ra ông ấy vì vợ và cháu trai mới lên xe…
Quả nhiên, mắt ông ấy rưng rưng, tháo kính xuống, dùng khăn tay lau kính dính đầy nước mắt: “Con trai và con trai đã mất vì tai nạn giao thông, 10 năm trước, bạn già và cháu trai tôi lại xảy ra tai nạn, khiến tôi suy sụp vô cùng.”
“Lúc đó, tâm tôi như tro tàn, chợt nghe thấy có người nói đã nhìn thấy xe buýt số 18.”
“Thế là tôi đến mọi nơi để tìm tư liệu về xe buýt số 18, sau khi có người lên xe, bị tài xế đuổi xuống, nhưng vẫn còn nhớ dáng vẻ của những người trên xe.”
“Khi người kia nói về bạn già của tôi, tôi đã hiểu ra, tôi nhất định phải lên chiếc xe này.”
“Người khác nhìn thấy nó hệt như ma quỷ mãnh thú, như tôi nhìn thấy nó thì thấy người thân của mình.”
“Tôi tìm khắp thành phố ròng rã 3 năm, cuối cùng vào một buổi tối, ở trạm xe buýt ở một chợ trong trung tâm thành phố, lúc 12 giờ đêm, tôi đã đợi được xe buýt số 18.”
Thầy giáo già hơn 70 tuổi cố gắng chống đỡ thân thể già nua, rong ruổi khắp các trạm xe buýt lớn nhỏ ở Nam Kinh, mấy ngàn đêm ngồi đợi ở trạm xe buýt, nỗi tuyệt vọng không cần nói cô cũng hiểu.
………
Xe buýt số 18 đến sân chơi, cũng may sân chơi không có hàng rào, căn bản chẳng ai trông coi, nếu không chiếc xe buýt rách nát này đến, đoán chừng sẽ dọa người ta chết khiếp.
Hai con ma là Tô Duy Trí và Chu Khoa Vũ đang ở nhà ma, hai cậu ấy không cần ngủ, đến tận bây giờ vẫn đang thảo luận về kịch bản.
Tô Duy Trí rất nhiệt tình đối với chuyện nghiên cứu kịch bản: “Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cậu lại không thể hiện hình thời gian dài, không bằng bây giờ chúng ta làm câu chuyện xưa về bốn quy tắc đáng sợ đó đi.”
Chu Kho Vũ thông minh hơn Tô Duy Trí một chút, lý trí phân tích: “Cậu thiết kế kịch bản đó, hệt như phó bản trong game. Bốn quy tắc kia là thật, có hiệu quả đáng sợ, nhưng vấn đề là, đa phần người chơi chỉ ở trong nhà ma khoảng 1-2 tiếng, không thể ngủ lại trong nhà ma được, thiết kế này thật sự là hơi viễn vông…”
Tô Duy Trí nghe vậy cảm thấy có lý, đành phải lùi một bước: “Nhưng tôi thấy chuyện này rất thú vị, nhỡ đâu thật sự có người thích ngủ lại nhà ma thì sao? Chúng ta có thể đồng thời nghĩ đến mấy phương án, dù sao nhà ma này diện tích rất lớn.”
“Được, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có 2 người, tốt nhất phải tìm thêm nhiều người một chút, nếu không thì chẳng đủ đâu.”
“Tôi biết rồi, để tôi tìm cách.” Tô Duy Trí nghĩ đến điều này, cảm thấy phiền não, cậu ấy không quen mất con quỷ khác, với lại người ta chỉ một lòng tăng lên thực lực, không muốn cùng cậu ấy chơi mấy cái trò ngây thơ thế này.
Nhân tài khó kiếm quá đi mất.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng vang.
Tô Duy Trí mở cửa ra xem, phát hiện có một chiếc xe buýt cũ nát chẳng biết đã đậu trước cửa từ lúc nào.
Cửa xe mở ra, trên xe bay xuống hơn 20 quỷ.
An Như Cố đi đến trước mặt đưa danh sách cho Tô Duy Trí: “Trong này có 10 người muốn đến nhà ma làm việc, cậu tìm hiểu tiềm lực và điểm mạnh của họ đi, rồi sắp xếp công việc thích hợp cho họ.”
Mắt Tô Duy Trí sáng lấp lánh: !!!
“Bà chủ quá trâu bò!!!”
Thực ra An Như Cố có thể siêu độ mấy người này ngay tại hiện trường, nhưng cô suy xét đến những hành khách này bị chết đột ngột, sau đó bị nhốt ở lĩnh vực xe buýt hơn 10 năm, chắc hẳn họ rất đau buồn và còn nhiều điều tiếc nuối.