“Không cần ngừng lại.” An Như Cố đứng trước cửa xe, quay đầu nhìn Thương Nguyệt đứng bên cạnh.
Cô ấy nhìn âm khí đậm đặc như hóa thành thực chất trên xe buýt, vui vẻ quá độ, từ lúc lên xe cô ấy ăn mãi đến tận bây giờ, hồn thể càng lúc càng ngưng thật, cô ấy vừa ăn vừa nói: “Bổ quá.”
Mèo đen trông thấy âm khí, nó cũng thèm, ngồi bên cạnh Thương Nguyệt, há miệng ăn âm khí xung quanh, khác với dáng vẻ kháng cự lên xe khi nãy.
“Ăn no chưa? Ăn no thì đến giờ làm việc rồi.”
Một quỷ một mèo nghe vậy, đành phải gật đầu, quệt miệng, đồng ý làm việc.
Còn mấy hành khách cả người trắng bệch cũng nhìn An Như Cố, bọn họ cũng ôm hy vọng. Thỉnh thoảng có vài người mỉm cười, nhưng nụ cười cứng đờ.
“Không có ích gì đâu, cho dù làm thế nào cũng chẳng ra được.”
“Ở đây chúng tôi có hơn 20 âm hồn, không ai thoát khỏi xe buýt này, sao cô làm được cơ chứ?”
“Không cần thử nữa, chấp nhận sự thật đi.”
Sau khi bọn họ phát hiện mình bị nhốt trên xe buýt, dùng vô số cách để trốn thoát, nhưng xe như có một bức tường vô hình, bọn họ không thể thoát ra được. Cố gắng nhiều năm nhưng không có kết quả, ý chí phản kháng của họ đã biến mất hoàn toàn, khiến bọn họ chấp nhận sự thật. Chỉ có thể bị nhốt ở chiếc xe này vĩnh viễn.
Bọn họ muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, chỉ muốn bản thân mình đột ngột chết đi cho xong, còn hơn bị nhốt trong hoàn cảnh này vĩnh viễn.
Thầy giáo già tập tễnh đi đến trước mặt An Như Cố, mắt ánh lên sự mong đợi, sau đó chợt bình tĩnh lại.
Bất kể khi ở ngoài hay là ở trong xe buýt, ông ấy đã thử vô vàn cách nhưng vẫn không thành công cứu được người trong xe buýt số 18.
Sao một người tùy tiện lên xe có thể làm được cơ chứ?
Nhưng mà An Như Cố không nghe họ nói, cô bấm tay, bắt đầu đọc kim quang chú.
“Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Quảng tu vạn kiếp, chứng ta thần thông… Nội ngoại tam giới, duy đạo độc tôn…
m sát trên xe quá nặng, đã hình thành một lĩnh vực, chỉ cần bài trừ âm sát, vấn đề sẽ được giải quyết.
Theo thời gian dần trôi, trong ánh mắt kinh ngạc của người và ma, kim quang chói mắt bắn ra từ người cô, chiếu sáng toàn bộ xe buýt, sáng rọi như ban ngày. m khí vây tràn ngập xe buýt bị kim quang chú xua tan. Kim quang đi đến chỗ nào thì âm khí tiêu tán đến đó.
Tất cả hành khách và ma quỷ trên xe: !!!
Bọn họ bị kim quang suýt nữa chọc mù mắt, vội vàng trốn sau ghế ngồi che mắt lại, hy vọng có thể bảo vệ bản thân.
Cũng may kim quang chú dựa theo tâm niệm người niệm chú mà thay đổi, cho nên không hề gây tổn hại cho họ.
Bất chợt, họ nghe một tiếng rắc, bức tường vô hình bên ngoài xe buýt hình như vỡ nát.
Cùng lúc đó, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, xe đi chậm dần, cuối cùng ngừng lại.
Tài xế thấy thế khiếp sợ không thôi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ấn mở cửa sau xe. Trước kia ông ấy đã thử vô số lần, nhưng cửa sau xe luôn khóa, không hề có phản ứng.
Kết quả lần này cửa sau xe chợt mở ra.
“Được rồi, xuống xe đi.” An Như Cố thu tay lại: “Hồn phách của mọi người cũng quay về rồi.”
Bốn chàng trai hồi thần lại, tràn ngập sùng bái nhìn An Như Cố, hay quá, bản lĩnh thế này, chẳng khác nào mấy đại năng trường sinh bất tử trong truyền thuyết!
Bọn họ muốn bái sư, nhưng nhận ra mình đang ở nơi ma quái thế này, gãi gãi mũi, quyết định trước tiên xuống xe đã.
Khi ngồi trên xe đến đây, An Như Cố đã mở định vị, trên đó biểu hiện cô đang ở ngoại ô phía đông Nam Kinh, gần với chỗ chuyến xe buýt số 18 xảy gặp chuyện không may. Cô nhìn xung quanh một chút, nơi này rất vắng vẻ, xe buýt đột nhiên xuất hiện, không dọa sợ người khác.
Cô suy nghĩ một lúc, quay đầu phức tạp nhìn hơn 20 hành khách trên xe: “Mọi người muốn đi đâu? Nếu muốn đi đầu thai, thì tôi sẽ siêu độ cho mọi người… Nhà ma của tôi còn thiếu vài nhân viên, mọi người muốn tìm việc không?”
Mấy quỷ trên xe bắt đầu dò xét, thảo luận với người thân và bạn bè của mình.
Cuối cùng hơn 10 người lựa chọn đầu thai, còn lại 10 người vẫn còn lưu luyến nhân gian, muốn đến nhà ma của cô, bao gồm cả tài xế.
Thế là, An Như Cố nói tài xế lái xe đến thôn Thang Trì.
…………
Sau khi bài trừ âm khí trên xe, chiếc xe xuất hiện dáng vẻ khi rơi vào hồ, vết gỉ sét loang lổ, xập xệ, cũng may dầu vẫn còn đầy, những chức năng khác vẫn bảo toàn, xe vẫn chạy được.
Xe buýt số 18 chạy về thôn Thang Trì.
An Như Cố ngồi cạnh thầy giáo già, ông ấy kinh ngạc nhìn cô: “Thì ra cô là nhân sĩ huyền môn.”
Ông ấy từng gặp một vài nhân sĩ huyền môn, nhưng chưa từng gặp người lợi hại đến vậy. Nếu như quen biết cô sớm hơn, có thể ông ấy không…