TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 166: Chương 166

Chiếc xe này vô cùng kỳ lạ, thời gian của họ hình như bị ngưng đọng lại…

Thầy giáo già thấy mặt họ ngơ ngác, ông ấy thở dài một hơi, quay đầu nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ: “Chúng tôi bị thế này lâu lắm rồi.”

Rất nhiều người sau khi nhảy lầu tự sát sẽ trở thành địa phược linh, cứ lặp đi lặp lại quá trình nhảy lầu, đó gọi là tuần hoàn.

Địa phược linh là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh. Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, cách giúp bọn họ lên trời chỉ có một, đó là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.

Tình huống của chiếc xe này không phải tuần hoàn, mà là đình chỉ.

Bất kể bọn họ làm hết mọi cách, nhưng không thể rời khỏi chiếc xe buýt này, vĩnh viễn bị đình chỉ ở 12 giờ đêm, giống như bước vào khe hở thời gian, bị thời gian lãng quên.

Chiếc xe cứ tiến về phía trước, vĩnh viễn không thể ngừng lại được. Thỉnh thoảng nó sẽ ra khỏi khe hở thời gian rồi ngừng lại, nhiều năm trôi qua, cũng chỉ dừng lại 5 lần.

Bình thường người âm và người sống đều không lên xe, nhưng mà mấy người Đinh Uy Hải ngu ngốc lại đi lên.

Đinh Uy Hải thấy mình hệt như robot, hoặc đồng hồ ngừng quay, thời gian bị đình trệ khiến cậu ấy không thở nổi.

“Chẳng khác nào bị giam trong tù?”

“Mẹ ơi, con hối hận rồi, sau này con sẽ không bao giờ đi thám hiểm nữa.”

“Có người không, mau đến đây cứu tôi, tôi không muốn chết, bố mẹ vẫn đang chờ tôi về nhà.”

…………

Lúc này, một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền đến, tiếng bước chân từ xa đến gần, một đôi chân xuất hiện trước mặt Đinh Uy Hải.

Mắt Đinh Uy Hải đỏ bừng, cậu ấy gần như sụp đổ, khi ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ hạ phàm.

Cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, mặt không biểu lộ cảm xúc. Mũi cao thẳng, môi đỏ mọng, khí chất lạnh lùng, khiến người ta không dám có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào với cô.

An Như cố cúi đầu, cụp mắt xuống, nhìn Đinh Uy Hải ngồi xụi lơ dưới sàn xe: “Mẹ của cậu đến tìm tôi. Thời gian của chiếc xe này đã hỗn loạn, đối với cậu mà nói chỉ mới trôi qua 1 tiếng đồng hồ, nhưng thế giới bên ngoài đã trôi qua vài ngày.”

Đinh Uy Hải nghe vậy ngẩn người, lập tức nhào đến chỗ An Như Cố hệt như tìm thấy cứu tinh: “Tôi biết nhất định mẹ sẽ cứu tôi, huhuhu, sau này tôi không dám làm mấy chuyện này nữa! Nếu như tôi có thể trở về, nhất định xe nói mẹ tôi cảm ơn cô thật tốt.”

Thầy giáo già thấy một khuôn mặt mới và hơi thở của người sống, lại thở dài một hơi: “Bây giờ cửa xe vẫn chưa đóng, cô xuống xe vẫn còn kịp đấy. Nếu cô ở lại đây, sẽ mất mạng.”

An Như Cố thấy ông ấy nhắc nhở mình, sắc mặt cô dịu dàng hơn, nhưng không khoan nhượng, nhìn bốn chàng trai: “Nhưng tôi muốn dẫn họ đi.”

“Nhưng họ không đi được, chỉ cần cửa xe hoàn toàn đóng lại, thì sẽ không thể rời khỏi chiếc xe này nữa.”

Đinh Uy Hải không tin những lời này, vội vàng đứng dậy, đi đến cửa xe, muốn đẩy cửa ra, kết quả tay như chạm vào một bức tường vô hình, căn bản không động chạm được cửa chính.

Đinh Uy Hải như mất hết sức lực, ngơ ngác ngồi bệt xuống sàn, lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy…”

An Như Cố dùng mắt âm dương nhìn tất cả mọi người trên xe, cô đã có phán đoán: “Vì sau khi cậu lên xe, một vía trong ba hồn bảy vía của cậu đã bị xe cướp đi, cho nên cậu bị nhốt ở đây. Những người khác ở đây thì bị xe buýt thôn phệ toàn bộ linh hồn. Nếu cậu tiếp tục ở lại đây, cũng sẽ trở nên giống họ.”

Các hành khách khác trên xe nghe vậy giật mình, hóa ra là vậy.

Đinh Uy Hải á khẩu không nói được lời nào, cảm giác toàn bộ thế giới quan sụp đổ, không biết nên làm thế nào bây giờ, hệt như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, khẩn cầu nói: “Xin cô hãy dẫn tôi đi, tôi không muốn bị nhốt trong chiếc xe buýt này. Tôi có rất nhiều tiền, tôi có rất nhiều tiền tiêu vặt, tôi cho cô hết. Đúng rồi, bố mẹ tôi cũng có rất nhiều tiền. Chỉ cần cô cứu tôi, bố mẹ tôi sẽ đưa cho cô rất nhiều tiền.”

“Bố mẹ cậu đã đến tìm tôi.” An Như Cố ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Tôi sẽ dẫn cậu đi.”

Cô cất bước đi về cửa sau xe, trong quá trình đó, cô cũng quay đầu nhìn về ba người sống khác: “Mấy cậu cũng đến đây đi.”

Đinh Uy Hải thấy xe luôn di chuyển không ngừng, vội vàng gọi tài xế: “Tài xế, ngừng xe, tôi muốn xuống xe!”

Tài xế trầm giọng nói tình hình thực tế: “Tôi không điều khiển được nó.”

Đinh Uy Hải: …

Ngồi đó lâu như vậy rồi, hóa ra tài xế này chỉ dùng để trang trí thôi à?