TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 165: Chương 165

Bạn cùng phòng là Vệ Triết lấy khoai tây chiên trong balo ra, ăn vài miếng, cười to nói: “Chắc sim của cậu hỏng rồi, hay do điện thoại của cậu hỏng.”

“Phiền chết đi được, kệ đi, để tớ quay thêm vài video, đến khi nào có sóng rồi đăng một thể luôn.”

Đinh Uy Hải làm mọi cách nhưng điện thoại không hề có tín hiệu, cậu ấy bực mình, dứt khoát mở camera điện thoại ra, đổi sang camera trước tự quay mình, cười xán lạn: “Xin chào mọi người, bây giờ tôi đang ở trên xe buýt số 18, chính là cái xe trong truyền thuyết mà mọi người nói.”

“1 tiếng trước, đúng 12 giờ đêm, tôi đứng ở trạm xe buýt đợi xe buýt số 18 đến, ban đầu tôi không trông mong gì, cho nên cứ ngồi chơi điện thoại, ngồi chơi một lúc lâu, cuối cùng phát hiện ra tài xế đã lái xe đến trước mặt chúng tôi.”

“Lúc tôi lên xe, tài xế không muốn tôi lên, nói người không phận sự đừng đi lên.”

“Thật sao? Nhưng tôi không tin.”

“Tôi thừa nhận lúc đó đã bị dọa sợ, nhưng nhìn kỹ lại, xe buýt này rất bình thường, tài xế và hành khách đều bình thường, không hề âm u, rõ ràng là một chiếc xe bình thường.”

“Tôi và ba người bạn lên xe, những chuyện xảy ra sau đó càng củng cố suy đoán của tôi hơn.”

“Bởi vì khi tôi hỏi hành khách có phải là ma hay không, thì bọn họ chỉ cười, tiếng cười tràn ngập trong xe, bầu không khí vô cùng vui tươi.”

“Ma biết cười hay không? Tất nhiên là không rồi.”

“Nếu như bị chúng nhìn thấu, nhất định sẽ giết chúng tôi trước.”

“Cho nên bây giờ tôi thông báo một kết luận, truyền thuyết đô thị này là giả.”

“Hơn 20 người trong xe, bao gồm cả tài xế, chỉ đang diễn mà thôi, họ đã tự biên soạn ra truyền thuyết đô thị này.”

“Khi tôi quay phim, họ không hề ngăn cản, chứng tỏ chuyện này có thể kể cho người khác nghe.”

Sau khi quay video, Đinh Uy Hải tắt camera, quay sang nói với bạn cùng phòng: “Đã quay xong, hay chúng ta xuống xe đi, đã ở trên xe 1 tiếng rồi, tài liệu đủ dùng.”

Bạn cùng phòng Vệ Triết gật đầu, lấy điện thoại di động ra xem giờ, tưởng rằng đã hơn 1 tiếng đồng hồ, kết quả cậu ấy kinh ngạc phát hiện: “Sao bây giờ chỉ mới hơn 12 giờ?”

“Không thể nào, chẳng lẽ điện thoại của cậu bị hỏng rồi?”

“Thật hay giả vậy?”

Hai bạn cùng phòng khác cũng lấy điện thoại di động ra xem giờ, chợt phát hiện đúng là chỉ mới hơn 12 giờ.

Rõ ràng khi bọn họ lên xe là 12 giờ đúng.

Đinh Uy Hải mấp máy đôi môi khô khốc, chợt cảm thấy không đúng, sao điện thoại của cả bốn người đều hỏng cùng lúc vậy?

Tại sao giờ giấc lại hỗn loạn như vậy? Không đúng chút nào hết.

Cậu ấy nghĩ đến đây, cảm thấy đầu cực kỳ đau đớn, càng nghĩ càng thấy người nóng bừng, trán toát mồ hôi, tất cả tâm trí đều chìm đắm trong mấy suy nghĩ này.

Đinh Uy Hải ngồi cạnh một ông lão, ông ấy đeo kính, khí chất nho nhã, nhìn có vẻ là người trí thức.

Ông ấy lấy một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho Đinh Uy Hải: “Chàng trai, không sao chứ, mồ hôi của cậu chảy xuống điện thoại luôn rồi kìa, mau lau đi.”

Đinh Uy Hải thấy người lạ có ý tốt, được người khác giúp đỡ vì quá vui mừng mà không nhìn kỹ khăn tay, lập tức cầm lấy lau mồ hôi.

Kết quả chợt thấy âm ấm, có chất lỏng từ trán chảy xuống mũi rồi đến môi.

Cậu ấy không nhịn được lấy tay quệt môi, cúi đầu nhìn xem, tay dính đầy máu tươi.

Đinh Uy Hải trừng to mắt, quay đầu nhìn thầy giáo già bên cạnh, thầy giáo già khi nãy nở nụ cười hòa ái.

Cậu ấy nhìn mặt thầy giáo già rồi nhìn xuống ngực ông ấy, xuyên qua lớp áo vest bên ngoài, thấy áo sơ mi bên trong nhuốm đầy máu tươi.

Đinh Uy Hải hét lên một tiếng, lùi lại sau, ngã xuống sàn xe. Mấy bạn cùng phòng thấy toàn bộ quá trình, sợ hãi không thôi, sợ hãi co cụm lại một chỗ.

Đinh Uy Hải hít sâu một hơi, cố gắng trấn định lại: “Ông… Đây là thứ gì? Thật sự ngửi thấy mùi máu tươi, mấy người kính nghiệp thật đấy.”

Thầy giáo già vẫn cười như cũ, mắt xen lẫn chút thương hại: “Chàng trai, khi cậu lên xe, tôi đã nhắc nhở cậu mau xuống xe, nhưng cậu không chịu, bây giờ không xuống được nữa rồi.”

Đinh Uy Hải: ???

Đinh Uy Hải gây chuyện sinh quá ồn ào, trên xe buýt không còn ai tán gẫu nữa, dường như tất cả mọi người đều đang nhìn Đinh Uy Hải. Chỉ có tài xế vẫn nhìn đường, lái xe ổn định như cũ, cảnh sắc ngoài cửa sổ lao vùn vụt.

Trong ánh mắt thương hại, chờ mong, hưng phấn của tất cả mọi người, Đinh Uy Hải và bạn cùng phòng ôm đầu, đầu họ đau như muốn nứt ra, bọn họ nhớ lại chuyện xảy ra trong 1 tiếng đồng hồ này.

Khi bọn họ lên xe, vui vẻ quay video, chụp ảnh. Thầy giáo già bên cạnh thúc giục họ mau xuống xe, nhưng họ muốn quay được nhiều tư liệu hơn, không nghe ông ấy nói.

Mấy người Đinh Uy Hải dường như đã hiểu ra, sững sờ nguyên tại chỗ, không cử động nổi.