TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 164: Chương 164

Tuy lòng họ thấy sợ hãi, nhưng miệng thì chửi tục liên hồi.

Thương Nguyệt nghe vậy cau mày, đấm vào mũi họ, máu mũi lập tức tuôn ra.

Khi hai người bị đè xuống đất mới ý thức được Thương Nguyệt chẳng khác gì lực sĩ, đành phải đen mặt chạy đi.

Hai túi đấm bốc chạy mất, Thương Nguyệt cảm thấy chán vô cùng, đành lấy điện thoại ra chơi game, càng chơi càng hăng hái.

Chơi xong một ván, cô ấy tò mò nhìn An Như Cố đang dùng điện thoại đọc sách điện tử: “Cái xe buýt số 18 kia có đến không? Nhỡ đâu chúng ta phí công đến đây một chuyến thì sao?”

“Nó sẽ đến, hương chỉ đường không sai đâu.” Tay phải An Như Cố tiếp tục lướt điện thoại đọc [Kim Tỏa Ngọc Quan], cô khẳng định: “Thực ra tôi nghĩ, xe buýt số 18 đã đến trước mặt chúng ta, có điều bây giờ chúng ta không nhìn thấy.”

“Thật sao?” Thương Nguyệt trợn tròn mắt nhìn cô: “Sao cô biết?”

“Đây là trực giác.”

Thương Nguyệt tấm tắc khen hay, trên thế giới này tồn tại vô số loại từ trường khác nhau, có một số ít người nhạy bén cảm nhận được sự tồn tại và biến hóa của từ trường, chắc đây là trực giác mà cô nói.

Nếu đây là sự thật, sự nháy bén của An Như Cố… vô cùng biến thái.

An Như Cố tiếp tục đọc sách, còn Thương Nguyệt tiếp tục chơi game.

Bọn họ đắm chìm trong điện thoại, thời gian trôi qua từng giây từng phút một, dần dần đến 12 giờ đêm.

Nhìn thời gian trên điện thoại, hắc khí đột nhiên nồng đậm, như hóa thành thực chất, như quái vật há to miệng như chậu máu bao trùm toàn bộ trạm xe buýt.

An Như Cố đã nhận ra, cô ngẩng đầu lên, chẳng biết từ khi nào, một chiếc xe buýt đã xuất hiện trước mắt họ.

Chiếc xe buýt này cao khoảng 3 mét, nhìn rất mới, không hề khác với những xe buýt cô đã thấy trên đường. Dưới ánh đèn lập lòe, có hành khách đứng hoặc ngồi, nghiêng đầu nhìn hoặc nói chuyện với người bên cạnh, tiếng trò chuyện vang lên không ngừng.

Trên thân xe buýt viết hàng chữ sáng loáng - số 18.

Xe buýt số 18 đã đến rồi!

Thế là An Như Cố đứng dậy, cất điện thoại vào túi, rồi cất bước về phía trước xe.

Thương Nguyệt thấy thế cũng cất điện thoại đi, rồi đi theo sau cô.

Lúc này, chợt có một con mèo đen ừ trong lùm cây chạy ra. Nó vội vàng chạy đến chân An Như Cố, cắn ống quần cô, kéo cô ra ngoài.

An Như Cố cúi đầu nhìn, con mèo này nhìn quen thế, hình như là con mèo đen ở phòng khám thú ý trên trấn Đông Phong.

Trấn Đông Phong cách nơi này rất xa, thế mà con mèo đen đã hoạt động ở khu vực này, khiến cô ngạc nhiên cực kỳ.

Mèo đen nghiêng đầu nhìn xe buýt, đôi mắt xanh lục của nó ánh lên sự sợ hãi, xù lông lên, hình như nó rất e ngại chiếc xe buýt này.

Nó thấy An Như Cố đứng bất động, thế là nó tiếp tục cắn ống quần An Như Cố để kéo cô ra ngoài, miệng kêu meo meo liên tục, hình như đang nhắc nhở cô không nên đến gần xe buýt kia.

Mắt An Như Cố cong cong, cô cười, không định rời khỏi đây, vẫn cất bước về phía trước.

Thương Nguyệt theo sau thì che miệng cười thành tiếng, trong ánh mắt hoảng sợ của mèo đen, cô ấy nói điều đáng sợ: “Đi nào, tao dẫn mày đi hóng gió.”

Mèo đen: …

Mèo đen giãy giụa nhiều lần, nhưng không thể nào tránh thoát được, tức giận đến mức lông và đuôi dựng thẳng, rất muốn chửi. Nhưng nó nhìn chiếc xe buýt ma quái này, chỉ có thể nén giận, không dám kêu.

An Như Cố bước vào đầu tiên, cô nhấc chân tiến đến chỗ trả tiền.

Tài xế xe buýt hơn 30 tuổi, dáng vẻ đoan chính, thấy cô đi đến, chỉ nói một câu: “ m binh mượn đường, người sống tránh đường.”

Câu này người khua xác ở Hồ Nam thường hay kêu vào ban đêm.

An Như Cố nghe vậy lấy 2 đồng xu trong túi ra, trực tiếp bỏ vào hộp thu tiền kêu leng keng: “Không cần tránh, tự bản thân tôi gánh chịu.”

Tài xế nhìn cô một chút, không nói gì thêm, như là chấp nhận lời cô nói.

An Như Cố xoay người, bước vào trong xe. Trên xe có rất nhiều hành khách, có hơn 20 người, có cụ già dẫn theo trẻ nhỏ, cũng có cặp tình nhân ngồi sát cạnh nhau.

Thấy cô đi vào, thời gian như bị phong ấn, mọi người đang trò chuyện vui vẻ chợt không nói gì thêm nữa, cùng quay sang nhìn An Như Cố.

Cô nhìn kỹ mới phát hiện, mặt họ trắng bệch, không có biểu cảm, tứ chi cứng ngắc.

Trong ánh mắt kỳ quái của mọi người ở đây, An Như Cố không quan tâm, cô tiếp tục tiến về sau, đánh giá mọi người trong xe.

“Xin nhường đường.”

An Như Cố lạnh lùng nhìn chân của người đàn ông cao lớn đang chắn lối đi.

Từ trường của cô mạnh hơn tất cả mọi người trong xe, người đàn ông ngẩn người, sau đó vô thức rụt chân lại, để cô đi qua.

Phía sau xe có rất nhiều người, trong đó có bốn chàng trai trẻ tuổi.

Đinh Uy Hải nhìn điện thoại không có tín hiệu, buồn bực nói: “Sao tổng đài nói tín hiệu bao trùm toàn cầu mà? Tớ còn chưa đăng video đâu, trong xe này làm y như thật, nhất định sẽ được rất nhiều like.”