TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 163: Chương 163

Ngô Văn Đình đến bên cạnh, nhìn tấm ảnh An Như Cô đang nhìn, thế là nói: “Tôi đã cung cấp những manh mối này cho cảnh sát, bên họ cũng đang điều tra. 12 giờ đêm, làm gì còn xe buýt? Chẳng lẽ con trai tôi đã ngồi lên xe buýt ma?”

Mọi người đều biết, xe buýt chỉ vận hành vào thời gian đông người, đa số xe buýt đều chạy từ 5-6 giờ sáng đến khoảng 5-6 giờ chiều.

12 giờ đêm còn xe buýt ư?

Sao có thể là xe buýt đàng hoàng cho được?

“Bà biết xe chở linh cữu là gì không?”

Ngô Văn Đình nghĩ đến những điều cảnh sát đã nói với bà ấy, hoảng sợ nói: “Bên phía cảnh sát nói cho tôi biết, Nam Kinh có một truyền thuyết đô thị, 12 giờ đêm, có thể gặp xe buýt số 18, đó là một cỗ xe chở linh cữu. Bọn chúng này nói không chừng thật sự đã đâm đầu vào chỗ chết.”

“Tại sao là xe buýt số 18?”

Ngô Văn Đình nhớ lại lời cảnh sát kể, cảm giới lạnh hết sống lưng: “Nghe nói 10 năm trước, có một xe buýt số 18, thắng xe không ăn, cả xe hơn 20 người, bao gồm cả tài xế lao thẳng xuống hồ, không một ai sống sót. Từng có người 12 giờ đêm đứng ở trạm xe buýt trông thấy xe buýt số 18, cho nên từ từ trở thành truyền thuyết đô thị.”

“Tôi biết rồi.” An Như Cố suy nghĩ một lúc rồi trả điện thoại lại cho Ngô Văn Đình.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô nhổ ba nén hương ra khỏi lư hương.

Ngô Văn Đình hiếu kỳ hỏi: “Đại sư, cô đang làm gì thế?”

Tay phải An Như Cố nhẹ nhàng cầm ba nén hương vẫn còn cháy: “Số mệnh của cậu ấy đã bị che đậy, tôi không tính được cậu ấy đang ở đâu, phải dựa vào người thân thắp hương để tìm.”

Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn hào quang tràn ngập, ánh hoàng hôn dần buông, hương trên tay cô đã cháy hết 1/3, vì vậy thời gian còn lại của cô không nhiều lắm.

Cô không nhiều lời, nói với Ngô văn Đình: “Hai người lái xe chở tôi. Phải nhanh lên mới được, nếu không hương cháy hết thì tiêu.”

Hai vợ chồng Ngô Văn Đình nghe vậy vội vàng gật đầu, nhanh chân đi xuống núi.

An Như Cố thấy Đạo quán không còn ai, thế là nói Thương Nguyệt lấy một ít đồ, rồi đi cùng cô.

Thương Nguyệt cực kỳ tò mò với truyền thuyết xe buýt đô thị, cô ấy cắn đôi môi đỏ mọng, vui vẻ đi cùng.

Sau khi hai người ngồi vào xe của vợ chồng Ngô Văn Đình, chồng bà ấy làm tài xế, sốt sắng nói: “Đại sư, bây giờ chúng ta đi đâu tìm con trai tôi?”

An Như Cố ngồi ghế sau cụp mắt, lẳng lặng nhìn hương trong tay, hương khói bay bay nhưng không bay thẳng lên trên, mà nó chầm chậm bay về một phương hướng.

Thế là cô nói: “Đi về hướng tây bắc đến đường Hồ Tân.”

“Tôi biết rồi.” Chồng Ngô Văn Đình vội vàng gật đầu, nhanh chóng khởi động xe, chạy về đường Hồ Tân.

3 phút sau, An Như Cố nhìn phương hướng của khói, cô nói tiếp: “Đi về hướng bắc của đường Tân Hồ.”

“Được!”

“Đường Khai Phong.”

“Tôi đã biết.”

Xe nhanh chóng đi về phía tây bắc của thành phố, đồng thời, sắc trời càng lúc càng tối, hoàng hôn dần buông, bóng đêm bao trùm, màn trời tối tăm, khiến người ta cảm thấy không thở nổi.

Đợi đến khi hương cháy hết, làn khói chỉ thẳng một hướng, An Như Cố lập tức nói ngừng lại, xe dừng lại ở trạm xe buýt trước mặt.

Đây là ngoại ô phía bắc Nam Kinh, trạm xe buýt này chỉ ghi lộ tuyến xe số 27 và 46, không hề có số 18

An Như Cố nhớ lại nội dung của truyền thuyết kia, nghe nói xe buýt kia sẽ xuất hiện ở bất kỳ một trạm xe buýt nào, bao gồm những chỗ xa xôi nhất.

An Như Cố và Thương Nguyệt đi xuống, nhìn hai vợ chồng họ thông qua kính xe: “Chuyện kế tiếp, có lẽ hai người không chịu nổi, hay là về trước đi. Chúng tôi sẽ ở đây đến 12 giờ đêm, đợi xem rốt cuộc xe buýt kia có tới hay không.”

Cô không muốn khi đang đối phó với ma quỷ mà còn cần phân tâm ra bảo vệ hai người bình thường.

Ngô Văn Đình giơ tay lên, muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lúc đành nói: “Hai cô gái trẻ ở chỗ vắng vẻ thế này, sợ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Chồng Ngô Văn Đình cầm tay lái, cũng không đồng ý với điều An Như Cố nói.

Thương Nguyệt nghe xong, che miệng cười một tiếng: “Ông yên tâm đi, ai xảy ra chuyện, thì tôi với cô ấy chắc chắn không gặp chuyện gì đâu.”

Ngô Văn Đình nhớ đến bạn của mình đã từng thổi phồng An Như Cố, biết không thể xem mặt mà bắt hình dong, cuối cùng đành gật đầu: “Vậy chúng ta liên lạc qua điện thoại.”

“Được.”

Chiếc xe đắt tiền từ từ đi xa, để lại hai cô gái trẻ tuổi.

An Như Cố ngồi lên ghế giữa trạm xe, an tâm đợi đến 12 giờ đêm.

Nơi này là ngoại ô, ven đường chỉ có một vài quầy bán quà vặt. Hai tên lưu manh thấy hai cô gái trẻ đẹp, tâm tư xoay chuyển, giả vờ uống say, định đến quấy rối.

An Như Cố còn chưa ra tay, hai người kia đã bị Thương Nguyệt xách cổ áo như xách hai con gà, không dám nhúc nhích.