TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 159: Chương 159

An Như Cố hoàn toàn không để tâm đến mấy inbox này, tiền tài mà nói, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cô căn bản không muốn kiếm số tiền này.

Hiện nay cô chỉ muốn tên tuổi của Xuất Vân Quán được người ta biết đến.

Giai đoạn thứ nhất đã hoàn thành rất tốt, bây giờ mỗi ngày Đạo Quán có ít nhất 20-30 khách hành hương.

Buổi chiều, cô dựa theo lịch trình đã sắp xếp, quyết định đến khu vui chơi ngoài trời của thôn Thang Trì.

Khu vui chơi cách núi Xuất Vân khoảng 1,5km, xung quanh không có rào chắn, ai cũng có thể vào. Rừng thông xanh ngắt, sương mù lãng đãng, không khí tươi mát, những công trình vui chơi thấp thoáng trong bóng cây, phải cần người chỉ đường mới có thể tìm được mục tiêu.

An Như Cố từng đến đây rồi, nên không cần tốn công tìm mà đã đến được nhà ma.

Nhà ma trước mắt phong cách cũ, tường trắng, ngói xanh đen, cổng cao. Vì gió táp mưa sa, vách tường trắng lốm đốm vết đen, nhìn hơi âm u.

An Như Cố cẩn thận xem xét nhà cổ từ trên xuống dưới, cô xoa cằm suy tư, cảm thấy ổn lắm.

Đến lúc đó cô có thể đưa toàn bộ ma quỷ cô thu nhận đến đây.

Nhưng lúc này, cô nhìn khóa cửa, đột nhiên ngừng lại.

Kiến trúc Huy Phái, cửa chính thường có hai cánh, hai bên sẽ có khuyên tròn. Nếu chủ nhân đi ra ngoài, hai khuyên tròn sẽ hợp lại thành một, sau đó dùng khóa cài lại, như vậy người bên ngoài sẽ không vào được.

Nhưng tòa nhà trước mặt… Lại không có khóa.

Hai khuyên tròn rũ xuống, một trận gió thổi qua, khuyên tròn phát ra tiếng đinh đang.

Theo đạo lý mà nói, để phòng trộm, nơi này không có người ở sẽ được khóa lại.

Chẳng lẽ có người vào đây?

Mắt An Như Cố rét lạnh, cảm thấy không ổn, thế là đi đến cửa chính, đẩy một cái.

Kết quả, cửa chỉ kêu cót két, nhưng không mở ra được.

An Như Cố nhìn xuyên qua khe cửa, chốt của gỗ xuất hiện trước mắt cô, chứng tỏ cánh cửa này bị khóa trong.

Nói cách khác, có người đang ở bên trong.

Nhưng nhà ma này đã hoang phế từ lâu, sao bên trong lại có người nhỉ?

Cùng lúc đó, cô không nghe được tiếng bước chân, nhưng chốt cửa bị một lực lượng vô hình kéo ra, hai cánh cửa từ từ mở toang phát ra tiếng kẽo kẹt, nội thất căn nhà xuất hiện, tựa như mời cô bước vào.

An Như Cố: …

An Như Cố nhướn mày, cô cảm thấy hào hứng, cái nhà ma này… Hình như thật sự có ma bên trong.

Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng ở đây lại cực kỳ âm u, không khí nặng nề. Cửa chính hé mở như miệng quái vật muốn nuốt chửng người tiến vào.

An Như Cố bình tĩnh, nhấc chân bước qua cửa, đi vào căn nhà ma, cô nhận thấy hình như có thể nhìn về phía trước.

Chợt một người đàn ông mặc áo T-shirt, quần dài đi từ bên trong ra, khoảng chừng 20 tuổi, nhìn khá đẹp trai, nhưng mặt trắng xanh, tay chân cứng ngắc, ánh mắt lờ đờ.

Tay trái cậu ấy cầm một quyển nhật ký, tay phải cầm một cây bút, chầm chậm đi đến trước mặt An Như Cố, lễ phép nói: “Khách quý mới đến, cô muốn căn phòng nào?”

An Như Cố nhìn cậu ấy, trừng to mắt, chẳng hiểu tại sao cậu ấy lại làm vậy, cô dứt khoát đi theo: “Ở đây có mấy căn phòng trống?”

Người kia cúi đầu xem nhật ký, phảng phất như đang xem thật kỹ, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Bây giờ chỉ còn một căn phòng trống, tầng 4, căn 444, chỉ còn mỗi căn đó.”

“Con số này có nghĩa là gì?”

“Cô không cần quan tâm chuyện này.” Người đàn ông hoảng sợ, cúi đầu, hình như đang sợ điều gì đó, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, cứ vào đó ở là được.”

“À.” An Như Cố lạnh lùng nhìn căn nhà trước mắt: “Vậy tôi đi vào nhé.”

Nói xong, cô cất bước tiến vào trong.

Người kia không ngờ An Như Cố lại hợp tác, động tác vẫn cứng đờ, gãi đầu rồi đuổi theo, nhẹ giọng nói: “Cô ở căn phòng này, phải chú ý 4 điều.”

“Thứ nhất, buổi tối đi vệ sinh không được soi gương. Thứ hai, không được quay dép vào giường. Thứ ba, không nên nhìn xuống giường. Thứ tư, khi ngủ không nên thò chân ra khỏi chăn.”

“Nhớ kỹ 4 điều này, cô có thể bình an vô sự.”

Nói xong, người đàn ông nghĩ rằng có thể thấy gương mặt sợ hãi của An Như Cố, sau đó lập tức hỏi về bí mật của căn phòng này.

Kết quả cô chẳng hề nói gì, một lúc lâu, cô thấy cậu ấy cứ nhìn chằm chằm mình, lúc này mới ý thức được nên phản ứng lại người ta.

Cô ồ lên một tiếng, phản ứng cho có lệ, rồi nói: “Vậy tại sao phải làm thế?”

Người đàn ông: …

Đây là vị khách đầu tiên mà cậu ấy tiếp đãi, dù thế nào cũng phải diễn tiếp, thế mà nói một cách thần bí: “Thứ nhất, gương thường có thể dẫn đến một thế giới khác. Thứ hai, sau khi cô ngủ ma quỷ sẽ đến cạnh giường, thông qua hướng giày dép mà xác định vị trí của giường. Thứ ba, dưới giường âm u dễ xuất hiện ma quỷ. Thứ tư, nếu dưới giường có thứ gì đó, chúng nó sẽ vươn tay sờ chân cô.”