Ngụy Linh Châu như bị sét đánh, lùi về sau hai bước, cả người vô lực, suýt nữa thì không đứng vững, không thể tin được nói: “Sao có thể chứ, anh ấy nói trong vòng hai năm chắc chắn sẽ ly hôn, để tôi và con gái có một gia đình, anh ấy không phải là người thất hứa.”
“Cô có hình của anh ta không?”
“Có!” Ngụy Linh Châu hệt như tìm thấy cứu tinh, vội vàng lấy điện thoại ra tìm ảnh chụp, hy vọng sau khi An Như Cố xem xong, sẽ thay đổi cách nói.
Người đàn ông trên hình khoảng 40 tuổi, đeo kính gọng vàng, tóc đen nhánh, khôi ngô tuấn tú, khí chất nho nhã. Mặc áo blouse trắng, dáng người cao gầy. Nhìn vẻ ngoài, quả thực rất xứng đôi với Ngụy Linh Châu.
An Như Cố nhìn người trên ảnh, bình tĩnh nói ra những lời khiến Ngụy Linh Châu hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi: “Đối với đàn ông mà nói, tài tượng trưng cho vợ và tình nhân. Trong mạng của người này, tài vượng hỗn tạp, sao tài rất nhiều lệch tinh, trừ cô ra, anh ta còn hai tình nhân nữa.”
Ngụy Linh Châu: !!!
Mặt Ngụy Linh Châu trắng bệch, môi run run, căn bản không dám tin: “Anh ấy, anh ấy còn nuôi hai người nữa?”
Nếu nói cô ấy là người thứ ba, vậy hai người kia chính là người thứ tư, người thứ năm.
An Như Cố chầm chậm lắc đầu: “Trong đó có một người làm tình nhân của anh ta sớm hơn cô, còn có một người trẻ tuổi hơn cô rất nhiều, anh ta vừa mới làm quen năm nay.”
Ngụy Linh Châu: !!!
An Như Cố nhìn cung con cái của người đàn ông kia: “Vợ anh ta có một cậu con trai, cô sinh cô con gái, một người tình nhân khác thì sinh đôi hai cậu con trai.”
Ngụy Linh Châu: !!!
Cô ấy ôm trán, cảm giác toàn bộ thế giới của mình sụp đổ, môi run run, lắp bắp nói: “Không thể nào, sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy, anh ấy nói chúng tôi là tình yêu đích thực.”
Người này, biết rõ rồi mà còn phạm phải sai lầm, trở thành người thứ ba, không đáng được đồng tình.
An Như Cố không hề thương hại, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi không cần phải lừa cô, chẳng lẽ trong mấy năm nay, cô không nhận ra sự bất thường sao?”
Người phụ nữ này, thông minh đến vậy, chưa hẳn không phát hiện được chuyện khác thường, có tình yêu che lấp khiến đầu óc người ta mụ mị, khiến cô ấy bỏ qua tất cả những điều bất thường, tự lừa mình dối người mà sống qua ngày.
Ngụy Linh Châu nghe vậy, những chuyện xảy ra trong quá khứ hệt như thước phim quay chậm trong đầu cô ấy, đủ chuyện bất thường đả kích tinh thần cô ấy.
Tình nhân của cô ấy nói bất hòa với vợ, nhưng lại thường xuyên về nhà với vợ. Thỉnh thoảng khi cô ấy ủi quần áo giúp anh ta, ngửi được mùi nước hoa lạ, đó là mùi hương cam quýt, những người trẻ tuổi hay dùng, không thích hợp với vợ anh ta.
Chớp mắt, Ngụy Linh Châu bỗng nhiên tỉnh ngộ, hệt như bị hút mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác.
Cô ấy xen ngang vào gia đình người khác, kết quả lại có người khác xen ngang, đây gọi là báo ứng đúng không?
Cô ấy tự ôm lấy mình, cảm giác rét run, khó khăn lắm mới khống chế được cảm xúc, cực kỳ đau khổ nói: “Đại sư, tôi đã hiểu…”
Cô ấy cho rằng người đàn ông này sẽ là bạn đời của mình, có thể cứu vớt đối phương thoát khỏi bể khổ hôn nhân, nhưng sự thật chứng minh, cô ấy chỉ là một bến cảng dừng chân mà thôi.
Chắc là… Cô ấy nên kịp thời ngừng lại để tránh tổn hại bản thân.
Cô ấy đau khổ, nghiến răng, hạ quyết tâm, đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này. Cho dù không vì mình, cũng vì con gái mình, không thể để con gái mình cả đời trở thành con gái riêng được.
Cô ấy cảm ơn An Như Cố, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của An Như Cố vang lên: “Tôi thấy hôm nay cô có một kiếp nạn.”
Ngụy Linh Châu ngừng bước, lập tức quay người lại, sốt sắng hỏi: “Kiếp nạn gì vậy?”
Điện thoại của Ngụy Linh Châu đột nhiên vang lên, cô ấy cầm lên xem, phát hiện là đồng hồ thông minh của con gái.
Nếu như người khác gọi đến, cô ấy không muốn nhận, nhưng đây là điện thoại của con gái, cô ấy lập tức nhận.
Sau khi kết nối, trong điện thoại truyền đến giọng nói non nớt của một cô bé: “Mẹ ơi, khi nào mẹ đến đón con.”
Con gái là bảo bối của Ngụy Linh Châu, cô ấy lau nước mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói với con gái: “Lớp dương cầm sắp kết thúc đúng không, mẹ lập tức đến đón con.”
Lúc này, đột nhiên cô bé cười khanh khách, hình như có người đang chơi với cô bé.
Ngụy Linh Châu nghi ngờ hỏi: “Bảo bối à, con cười gì thế? Con đang chơi với ai vậy?”
Cô bé ngừng lại, ngoan ngoãn nói: “Con đang ở lớp, có một dì đang chơi với con.”
“Là giáo viên hả?”
“Không phải, con không quen dì ấy.”
Ngụy Linh Châu nghe vậy hoảng hốt, con gái đang chơi với một người phụ nữ không hề quen biết. Với lại giọng nói của người kia nghe khá quen tai.