Lần gần nhất bà ấy với con gái mâu thuẫn là do bạn trai của cô ấy.
“Đúng vậy.” An Như Cố nói: “Con gái bà mệnh có Chính Quan, là người sống tình cảm, bà không cho cô ấy ở bên người mình yêu, cô ấy rất đau lòng, đau lòng đến mức muốn bỏ nhà ra đi.”
Tôn Tú Tri bị chỉ trích như vậy, phiền lòng vô cùng, cau mày nói: “Nhưng cậu ta chỉ là tên vô dụng. Tôi và bố con bé có công việc ổn định, công việc của con gái tôi rất tốt. Nếu không có tiền tài quyết định, thì có yêu nhau đến mấy cũng vô dụng. Đến khi nó gả sang đó, sớm muộn gì cũng hối hận.”
“Tôi đã lớn tuổi, những chuyện mà tôi trải qua còn nhiều hơn chúng. Tôi từng thấy những cặp vợ chồng thế này, đa phần đều có cuộc sống cực kỳ khổ cực.”
“Tôi có một đồng nghiệp lấy chồng nông thôn, tên kia ăn nhờ ở đậu, lừa sạch tiền của bà ấy mà còn ngoại tình.”
“Bạn trai của con gái tôi đẹp trai, nhưng cuộc sống không ổn định, tương lai cậu ta chắc chắn ngoại tình, con gái tôi chắc chắn vô cùng đau lòng.”
Tôn Tú Tri nói gần nói xa, chủ yếu chê bạn trai của con gái nghèo, nhưng lại đẹp trai. Thực ra bà ấy nói cũng có lý, dù sao dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân mình để kiếm tiền.
“Bà có ảnh của cậu ấy không?”
Tôn Tú Tri ghét bạn trai của con gái, căn bản không muốn nhìn thấy đối phương, vừa định nói không có, nhưng suy đi nghĩ lại, nhớ ra gì đó, mở điện thoại lên, tìm cuộc hội thoại giữa mình và con gái.
Con gái từng gửi hình bạn trai cho bà ấy xem, tướng mạo anh tuấn, nhìn rất xứng đôi với con gái bà ấy.
An Như Cố cầm điện thoại bà ấy lên xem, cẩn thận tính toán, rồi nói: “Người này mệnh cách chỉ có chính tinh, không có phụ tinh, tính cách lương thiện, giữ vững nguyên tắc, an tĩnh chịu khó làm ăn. Quan trọng là, người này thường không có ý định ngoại tình, là người trung thực, vô cùng coi trọng chuyện tình cảm.”
“Không ngoại tình?”
Tôn Tú Tri vừa nghe những lời này, mắt bà ấy sáng lên.
Tất cả những phỏng đoán của bà ấy từ trước đến
Suy nghĩ của Tôn Tú Tri đã chếch sang hướng tích cực hơn, sau đó hỏi vấn là quan trọng hơn, đó là kinh tế: “Vậy sau này cậu ta có làm ra tiền hay không?”
Bà ấy không muốn con gái sau này sống trong nghèo khó.
“Bát tự tài vận của người này là Mã Tinh, công việc thường xuyên di chuyển khắp nơi, không phải vô cùng giàu có, nhưng có của ăn của để.”
Ngay lập tức Tôn Tú Tri cực kỳ sùng bái nhìn An Như Cố: “Đúng vậy, con gái tôi nói cậu ta là phóng viên, quả thực luôn bôn ba khắp chốn. Có của ăn của để… Vậy cũng được.”
An Như Cố thấy bát tự của hai người này phù hợp, cô không muốn bọn họ chia cắt, thế là thúc đẩy: “Cậu ấy là chính duyên của con gái bà, cả hai đều là người trọng tình cảm, bát tự cả hai phù hợp. Nếu họ ở bên nhau, sẽ có một trai một gái, tình cảm gia đình hòa hợp. Nếu như bà khăng khăng muốn ngăn cản họ, chính duyên tiếp theo của con gái bà sẽ xuất hiện năm 35 tuổi.”
35 tuổi?
Tôn Tú Tri nghe xong thấy luống cuống, nếu bà ấy không để chúng bên nhau, thì đến tận năm 35 tuổi con gái bà ấy mới kết hôn?
Quả thực rất muộn!
Tôn Tú Tri cảm ơn An Như cố liên hồi, bà ấy đã có dự định, khách khí nói: “Cảm ơn đại sư, tôi đồng ý chuyện hôn sự này, đến khi đó, tôi mời cô uống rượu mừng.”
“Đến uống rượu mừng thì không cần.” An Như Cố lập tức từ chối: “Giúp tôi chúc phúc họ là được.”
Tôn Tú Tri lúc đến thì mặt buồn rười rượi, lúc về thì mặt tươi như hoa.
An Như Cố nhìn bóng lưng bà ấy, đầu cô chợt toát ra một suy nghĩ, đây coi như là một trong những lần cô thúc đẩy nhân duyên. Nên để khán giả xem mới được, cô đâu phải tay thiện nghệ chia rẽ uyên ương đâu…
…
Một lát sau, Thương Nguyệt dẫn một cô gái đến thiên viện. Cô gái khoảng 30 tuổi, dung mạo xinh đẹp, mặc váy liền màu xanh ngọc bích, cổ đeo dây chuyền kim cương, dáng vẻ ưu nhã quý phái.
Đây là một cô gái dáng vẻ quý phái, vô cùng xinh đẹp.
Ngụy Linh Châu thấy An Như Cố đang đọc sách trên bàn, mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Cô ấy từng thấy vô số người có tướng mạo xuất sắc, nhưng không một ai khiến cô ấy kinh ngạc đến vậy.
An Như Cố nhìn thông minh lanh lợi, hệt như được thiên địa quán thấu linh khí, xin đẹp không giống người trần, mà hệt như tiên nữ hạ phàm.
Ngụy Linh Châu thậm chí không dám quấy rầy đối phương đọc sách, suy nghĩ một lúc, thấy vẫn nên chủ động nói: “Đại sư, tôi đến tìm cô đoán mệnh.”
An Như Cố ừ một tiếng, cầm mã QR trên bàn đưa cho Ngụy Linh Châu: “Quét mã đi, 666 tệ.”
Ngụy Linh Châu: …