TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 153: Chương 153

Tuy bị khóa hình ảnh, nhưng vẫn có thể nói.

An Như Cố nói với mọi người: “Cấm live cũng không sao, hôm nay đã tính xong 3 quẻ, quy tắc cũ, 10 ngày sau livestream lần nữa, tạm biệt.”

Cô nói xong thì tắt live, để lại một đám khán giả vẫn đắm chìm trong chuyện khi nãy.

An Như Cố mở hậu trường ra xem, thấy quản lý gửi tin nhắn cho cô.

An Như Cố điền thông tin liên quan, ghi rõ nguyên nhân, sau khi được xét duyệt thì phòng livestream sẽ được mở khóa.

Tốc độ xét duyệt rất nhanh, vì An Như Cố chỉ là streamer mới, nhưng độ nổi tiếng và fan hâm mộ quá cao, là tân binh của nền tảng Cá Mập, vì người xem, nền tảng không dám trở mặt với cô.

Hôm sau, cô dậy sớm, dụi mắt, vệ sinh sạch sẽ.

Chiều nay, cô định đi tìm chỗ làm nhà ma. Chính phủ có đầu tư một khu vui chơi ở thôn Thang Trì, nhưng không ai đến chơi ở khu trò chơi, dân cư xung quanh đây nhắm trúng mấy dụng cụ tập thể hình xung quanh.

An Như Cố từng đi đến vài lần, cô thấy cáp treo ở đây gỉ sét, chỉ có người không sợ chết mới dám đến đây chơi. Khu vui chơi thì không đúng lắm, chi bằng nói đây là một công viên cỡ lớn, trong công viên có xây một số công trình, bao gồm nhà ma.

Cô nghe thôn trưởng nói, nhà ma trước kia có người nhận thầu, nhưng làm ăn rất kém, bây giờ không ai nhận.

Tìm chỗ xây nhà ma, chẳng bằng cô nhận thầu nhà ma có sẵn.

Khi cô đang suy tính chuyện nhà ma, thì có người đến Đạo Quán tìm cô xem bói.

Một người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt An Như Cố, hiếu kỳ hỏi: “Cô là thầy tướng số lợi hại mà cư dân mạng nói đúng không?”

Trong mắt bà ấy, An Như Cố cực kỳ xinh đẹp, chỉ hơn 20 tuổi. Mặc dù trước khi đến bà ấy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy cô vẫn kinh ngạc vô cùng.

“Đúng vậy.” An Như Cố lẳng lặng nhìn người phụ nữ trung niên vẻ mặt u sầu kia: “Có vấn đề gì không?”

Người phụ nữ trung niên tên là Tôn Tú Tri, cắt tóc ngắn, mặc quần áo gọn gàng lịch sự.

Tôn Tú Tri hoài nghi bản lãnh của cô gái trước mắt, nhưng bạn của bà ấy đã kể chuyện về An Như Cố vô cùng chân thật, nên đành thu hồi lại sự hoài nghi, nói mục đích của mình: “Tôi tìm cô để đoán mệnh.”

“Được.” An Như Cố như thường lệ, lấy mã QR đã chuẩn bị ra nói: “Bà quét mã QR đi, 666 tệ.”

Đối với Tôn Tú Tri, 666 khá đắt, nhưng nghĩ tới an nguy của con gái mình, bà ấy không do dự, lập tức thanh toán tiền.

“Tôi nghe nói khi cô livestream đã giúp người ta tìm được họ hàng đã mất tích lâu ngày, con gái tôi mất tích, cô có thể xem giúp tôi con bé đang ở đâu không?”

“Bà có ảnh của cô ấy không?”

“Có!”

Tôn Tú Tri cầm túi xách lên, lấy ra một tấm hình, đây là một bức ảnh selfie, cô gái trong ảnh hơn 20 tuổi, tướng mạo thanh tú, cười vô cùng ngọt ngào.

Khi An Như Cố nhận tấm ảnh, thì Tôn Tú Tri thở dài, kể rõ nỗi lòng: “Con gái tôi có bạn trai, gia cảnh cậu ta không tốt, là cô nhi, nghèo vô cùng, ưu điểm duy nhất là tướng mạo khá tốt, thư sinh nho nhã. Đây cũng là khuyết điểm, dễ trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Tôi không đồng ý hôn sự của chúng, vì để con bé quên cậu ta, tôi đã sắp xếp để con bé về nhà kết hôn.”

“3 ngày trước, tôi nói con bé đi ăn cơm với con trai đồng nghiệp của tôi, để củng cố tình cảm, biết đâu nên duyên thì sao.”

“Đến tận khuya, đồng nghiệp gọi điện tới tôi mới biết được, con gái tôi không hề đi ăn cơm với con trai ông ấy, chẳng biết nó đã đi đâu.”

“Tôi nghĩ con bé không đồng ý chuyện tôi tự ý sắp xếp chuyện xem mắt này, nên gọi điện cho nó, kết quả nó đã tắt máy.”

“Tôi nghĩ chắc con bé tức giận, sau khi nguôi giận sẽ hiểu cho tôi. Kết quả 3 ngày rồi nó vẫn chưa về nhà, tôi vô cùng lo lắng, vội vàng báo cảnh sát.”

“Bây giờ cảnh sát chưa tìm thấy con bé. Trên báo, mấy cô bé mất tích, về sau toàn bị giết hại, chỉ tìm được mỗi thi thể.”

“Bạn của tôi nói, bà ấy thường xuyên coi livestream của cô, nói cô đoán mệnh vô cùng lợi hại, nên tôi vội vàng đến Nam Kinh tìm cô… Cô có biết con gái tôi đang ở đâu không?

Tôn Tú Tri ngập tràn mong chờ nhìn cô, nhưng vẫn thấy hoài nghi, đại sư này nhìn nhỏ tuổi, nhìn không hề chuyên tâm làm gì, không biết cô có thể giúp bà ấy tìm được con gái hay không?

Trong ánh mắt trông mong của Tôn Tú Tri, An Như Cố đặt tấm hình xuống, cô cảm khái trong lòng, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, hỏi ngược lại: “Con gái bà không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bà thật sự không biết con gái mình đi đâu sao?”

Tôn Tú Tri bị chất vấn, lập tức muốn phản bác mình không biết, nhưng khi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy trống rỗng, thế là nói: “Tôi… Ý của cô là, con bé vì chuyện kia nên mới bỏ nhà ra đi?”