Rõ ràng đối phương chặn bàn ở cửa, nhất định vẫn còn ở trong nhà. Với lại nhà nhỏ như thế, hắn đã tìm hết mọi nơi, vẫn không thấy người đâu, cũng không nghe thấy tiếng người rời khỏi nhà.
Đúng lúc này, hắn chợt nghĩ lại, không đó, dùng thứ gì đó chặn cửa, không có nghĩa là có người ở trong nhà.
Đối phương chặn cửa lại, sau đó chạy trốn!
Ý thức được mình bị đùa bỡn, hắn nghiến răng, lập tức mở cửa ra, điên cuồng chạy lên tầng trên. Hắn vừa đi lên tầng 4, Tuyết Hoa không thể chạy xuống dưới được, nếu chạy xuống đã gặp hắn, cô ấy chỉ có thể trốn trên tầng 5.
Vừa nghĩ đến chuyện mình chỉ cách Tuyết Hoa một bậc thang, hắn tức giận vô cùng.
Nhất định phải giết cô ấy!
Nhưng khi hắn chạy lên tầng 5 lại không thấy một ai, ánh trắng chiếu rọi vách tường cũ nát, chỉ có mỗi tro bụi tung bay trong không trung.
Mẹ kiếp! Hắn lại bị chơi xỏ!
Ngay khi hắn ý thức được chuyện này, thì tiếng còi xe cảnh sát truyền từ xa đến, vang vọng ở thôn trong thành trống rỗng.
…
Dùng vật nặng chặn cửa lại, đây là chuyện khiến người khác dễ dàng nhầm lẫn, có thể khiến đối phương trong một khoảnh khắc nghĩ Tuyết Hoa vẫn ở trong nhà, thế là đi tìm chỗ cô ấy có thể trốn được.
Cho nên đã tranh thủ chút thời gian để Tuyết Hoa trốn thoát.
Sau khi người đàn ông kia vào nhà, cô ấy nhanh chân chạy xuống dưới, vừa bảo đảm mình nhẹ chân, vừa phải bước thật nhanh. Nhân lúc đối phương đi vào phòng ngủ, cô ấy chạy khỏi tầng 4.
Đợi đến khi người đàn ông kịp phản ứng thì Tuyết Hoa đã sớm chạy ra ngoài rồi.
Cô ấy thậm chí còn quên mang giày, chạy như điên về phía ánh sáng, tốc độ ngày càng nhanh, chạy với tốc độ mà cô ấy chưa từng thấy trong đời.
Thôn trong thành có một siêu thị, đột nhiên có một cô gái đi chân đất, đầu tóc rối bù chạy vào, khiến thu ngân sợ hãi giật nảy mình.
Thu ngân nhìn về phía chân cô gái đầy vết máu, lùi về sau một bước, sợ hãi nói: “Cô đang đóng phim à?”
Trong ánh mắt hoảng sợ của nhân viên thu ngân, Tuyết Hoa khóc lớn, cô ấy vừa khóc vừa cười, phát tiết ra toàn bộ cảm xúc tiêu cực, tràn ngập sự vui mừng sau khi sống sót, hệt như một người điên.
Mặc dù chỉ trôi qua 5 phút, nhưng cô ấy cảm thấy dường như mình đã đi hết cả đời.
Nhân viên thu ngân thấy cô ấy mặc đồ ngủ, da trắng nõn, nhưng không quan tâm đến mặt mũi, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi không sao, tôi có thể ngồi đây một lát được không?”
Nhân viên thu ngân thấy tâm trạng cô ấy thay đổi đột ngột như thế, suy đoán cô gái bị bạo lực gia đình, đồng tình nói: “Không sao, cô ở đây đi, cô bị bạn trai đánh, không chịu được nên chạy ra đây hả?”
Tuyết Hoa lau nước mắt, sợ để lại ám ảnh tâm lý cho nhân viên thu ngân, nên không kể gì hết.
Cô ấy không bị bạo lực gia đình, mà là gặp tội phạm giết người hàng thật giá thật.
Tuyết Hoa nhìn siêu thị sáng sủa, từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ thấy siêu thị lại thân thiết đến vậy.
Cô ấy tìm một góc nhỏ rồi trốn vào đó, cầm điện thoại di động của mình. Có lẽ vì quá khẩn trương, cho nên từ đầu đến cuối không hề ngắt điện thoại, luôn cầm nó trong tay, một bên tai nghe vì chạy trốn nên rớt mắt.
Cô ấy mang giày, đeo tai nghe lên, cầm điện điện của mình, nhìn An Như cố trong điện thoại, đột nhiên cảm thấy an tâm hơn hẳn, nức nở nói: “Đại sư, cám ơn cô nhắc nhở! Tôi không biết nói chuyện, tôi không thể nhớ ra lời gì để có thể cảm tạ cô, nhưng mà cái mạng này của tôi do cô cứu ra.”
Cô ấy nhớ lại, tất cả những người hữu duyên đều gặp chuyện xui xẻo, vừa cảm thấy khổ vừa thấy vui, cô ấy quả thực là một người xui xẻo, nhưng may mắn, cô ấy tuy xui xẻo nhưng gặp đại sư.
May mắn An Như Cố nhắc nhở đúng lúc, tranh thủ được chút thời gian quý giá, khiến cô ấy lập ra kế hoạch, quả quyết dùng bàn chặn cửa, rồi chạy lên tầng trên.
“Đúng rồi, cảm ơn mọi người đã báo cảnh sát giúp tôi!”
May mắn có khán giả trong phòng livestream, nếu không, đợi cô ấy báo cảnh sát xong thì đối phương đã chạy đến dưới tòa nhà, cô ấy hoàn toàn không có thời gian chạy trốn.
Khán giả phòng livestream thấy cô ấy đã thoát nạn, cuối cùng cũng thả lỏng, đồng thời đắc ý vô cùng.
[Khi nhìn thấy người kia rút dao ra, tôi đã báo cảnh sát ngay lập tức.]
[Tôi cũng báo cảnh sát, may mắn tôi nhanh tay lẹ mắt.]
[Hahaha, đoán chừng nhiều người gọi điện báo cảnh sát như vậy, lại còn cùng một địa chỉ, chắc bọn họ đang hoang mang.]
An Như Cố bấm tay tính toán, thấy Tuyết Hoa đã thoát khỏi họa sát thân, cô thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lạnh lùng của cô dịu dàng hơn không ít, hiếm khi an ủi người khác: “Thực ra vai trò của tôi không lớn, cô có thể thoát được kiếp nạn này, quan trọng do cô thông minh và bình tĩnh giải quyết vấn đề.”