TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 200: Chương 200

“Hai đứa trẻ một gầy trơ xương, một bị thọt chân trái, chẳng lẽ là chúng?”

“Không thể bài trừ khả năng này.”

Người đàn ông trung niên: !!!

Người đàn ông trung niên vội vàng lấy phù bình an trong túi ra, nắm chặt trong tay, trong lòng sợ hãi không thôi.

Trong lòng An Như Cố đã có giả thiết, cho nên không hỏi nữa, cảm ơn đối phương rồi cúp điện thoại.

Thương Nguyệt nghĩ đến 3 con quỷ cô ấy vừa thấy khi nãy, cười híp mắt nói: “Ôi, chỉ một chỗ nho nhỏ thế này, lại có âm khí cung cấp cho 3 con quỷ, thật là một phong thủy bảo địa.”

An Như Cố nhíu mày nói: “Cộng thêm còn có Ma Vương đón dâu.”

Một thôn Giang Thủy nho nhỏ, thế mà ẩn giấu nhiều quỷ như vậy, nói là hang quỷ cũng không hề quá đáng.

Tên tuổi Ma Vương khiến sắc mặt cô càng nghiêm trọng hơn.

Thập Điện Diêm La của m Phủ là Thập Đại Ma Vương, dân gian cũng có Tứ Đại Ma Vương, trong số đó, nổi danh nhất chính là Chung Quỳ. Phật Giáo có một số Ma Vương, ví dụ như Thiên Lôi Quỷ Vương, Lang Nha Quỷ Vương, Thiên Nhãn Quỷ Vương.

Đây là những Quỷ Vương khá nổi tiếng, còn nhưng Tiểu Quỷ Vương khác có vô số.

Nhân sĩ dân gian ở cổ đại tạo phản, chiếm một ngọn núi, chiêu nhân mã, thì có thể xưng đế một phương.

Không biết Quỷ Vương ở thôn Giang Thủy là Đại Quỷ Vương hay chỉ là Tiểu Quỷ Vương thực lực bình thường.

An Như Cố trầm tư một lát, chuẩn bị đồ đạc, rồi rảo bước tiến vào cổng thôn Giang Thủy.

Cô chỉ muốn đến đây tìm trấn vật, nên sẽ không định xung đột với Quỷ Vương.

Với lại cho dù là Đại Quỷ Vương, chẳng lẽ không biết lý lẽ, nếu như không biết thì cô mời âm sai đến nói lý lẽ với hắn.

………………….

Nhớ lại phương hướng bà lão rời đi, An Như Cố và Thương Nguyệt đi theo, bước vào thôn Giang Thủy, sau đó rẽ phải, trông thấy một con đường rất dài, hai bên đường có rất nhiều nhà dân.

Bóng lưng của bà lão và hai đứa trẻ xuất hiện trước mặt cô. Bọn họ cứ đi, cứ đi, đi đến cổng một ngôi nhà, sau đó mở cổng tiếng vào trong.

An Như Cố đi theo sau họ, cũng bước đến cổng căn nhà.

Đây là một căn nhà cũ theo kiến trúc Huy Phái, phong cách giống nhà ma của cô, nhưng không xa hoa như nhà ma chỗ cô. Ngói xanh, tường trắng, trải qua gió sương, tường trắng đã biến thành màu đen, nhìn khá âm u.

Cô đứng trước cổng, nhẹ nhàng gõ cửa, lễ phép nói: “Bà ơi, con chào bà, con muốn hỏi bà một số chuyện.”

Nhưng mà mãi lát sau vẫn không có tiếng đáp lại, căn bản chẳng ai để ý đến cô.

Mãi đến khi cô gõ thêm vài lần, cuối cùng từ bên trong truyền đến giọng nói khàn khàn quen thuộc của bà lão: “Cô muốn hỏi chuyện gì? Tôi không biết gì hết.”

“Bà có thấy một cô gái xa lạ đi lạc vào thôn không, hay là trong thôn có giấu vật gì không?”

Lúc này, truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ xa lạ, giọng nói dịu dàng ấm áp: “Có.”

An Như Cố vui vẻ: “Vậy phiền cô nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, tôi có việc cần tìm.”

Quả nhiên Phương Nhược Thủy trốn ở thôn Giang Thủy. Chỉ cần tìm được Phương Nhược Thủy, cô có lòng tin có thể đoạt lại trấn vật trước khi bị cô ta phá hủy nó.

“Người đó chính là cô…”

An Như Cố: …

Cô gái vừa dứt lời, bên trong truyền đến tiếng cười, có tiếng cười của trẻ con, có tiếng người lớn, còn có tiếng cười của bà lão.

Thương Nguyệt đứng bên cạnh không nhịn được cũng bật cười thành tiếng. Không phải cười vì chuyện kia, mà cô ấy cười vì có kẻ to gan dám đùa bỡn An Như Cố.

Mấy con quỷ này đúng là nghé con không sợ cọp.

Quả nhiên, An Như Cố nhíu mày khi đột nhiên bị đùa bỡn, cô không muốn giằng co với họ nữa, trực tiếp đẩy cổng dính đầy quỷ khí ra, rảo bước vào trong phòng.

Cô mặc áo lụa đen, lộ xương quai xanh trơn bóng như ngọc, ống tay áo thêu hoa văn bằng chỉ vàng, tay áo rũ xuống, lộ ra vài phần tiêu sái, khí thế bức người.

Trên cửa rõ ràng có quỷ khí quấn quanh, người bình thường hoàn toàn không vào được, sao cô có thể xông vào?

7-8 quỷ trong phòng bị dọa giật nảy mình, thấy dung mạo tỏa sáng của An Như Cố, họ ngây người nhìn cô, kinh ngạc sững sờ ngừng động tác.

An Như Cố nhìn lần lượt chúng quỷ, trong số họ có nam có nữ, có già có trẻ, trên thân không dính nợ máu, mặc quần áo hiện đại, hẳn là mới thành quỷ.

Cô nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Vừa nãy ai nói chuyện với tôi?”

Nguy rồi, người thần bí tức giận rồi!

Tất cả quỷ tránh né ánh mắt cô, bối rối không biết có nên nói hay không.

Ánh mắt sắc bén như đao, đảo đến từng người, khiến toàn thân họ run lên.

Sau đó không hẹn mà cùng giờ tay âm thầm chỉ vào hũ tro cốt trên bàn giữa phòng khách.

Hũ tro cốt: …

Trên bàn có tổng cộng hai hũ tro cốt, trong đó một hũ được làm bằng Kim Tơ Nam Mộc và gỗ mun, toàn thân có màu nâu sậm.

Kim Tơ Nam Mộc là loại gỗ quý nhất trong số các loại gỗ, có mùi thơm đặc trưng, trước kia đa số bàn, ghế, giường, tủ trong hoàng thất đều dùng Kim Tơ Nam Mộc. Bây giờ nó không phải gỗ chuyên dụng của quý tộc, nhưng vô cùng sang quý.